Tuy Toni Braxton được đánh giá cao, nhưng giờ cô ta vẫn chỉ là một người bình thường. Với hãng đĩa nhạc lớn như Sony Columbia, thì Mottola nói bỏ là bỏ được luôn, chẳng có ảnh hưởng gì đến ông ta cả. Nhưng Tống Á vẫn chủ động ôm thêm việc vào mình, cũng chẳng còn cách nào khác, hắn muốn được lợi từ Babyface.
Cả hai bên đều là những người có ảnh hưởng trong giới âm nhạc. Có cơ hội thu lợi từ cả hai bên như thế đúng là dịp hiếm có khó tìm.
Ngoài hai trăm nghìn đô, Babyface cũng đã hứa sẽ quảng bá cho hắn trên truyền hình và cho hắn một vài giải thưởng âm nhạc. Anh ta còn giúp Halle Berry giành được một suất trong buổi casting phim của Eddie Murphy. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì đảm bảo cô sẽ giành được một vai nữ trong phim, còn có thể đi thẳng vào vòng casting thứ hai dành cho vai nữ chính nữa.
Anh ta còn đồng ý lời đề nghị của Tống Á, đưa Fergie đến Công ty LaFace Records để 'học hỏi' một thời gian. Anh ta sẽ dựa vào năng lực của Fergie để lập một kế hoạch điều chỉnh cách nhả chữ và cách hát.
Giờ chất giọng của Fergie quá "em bé", nguyên nhân là vì trước đó dù đã lớn nhưng cô vẫn bất đắc dĩ tiếp tục tham gia thu âm chương trình âm nhạc thiếu nhi trong suốt thời gian dài. Sau này cô lập nhóm NRG với hai cô gái nữa, hướng đến thể loại Adult Contemporary và nhạc Pop dành cho thanh thiếu niên. Đến tận bây giờ khi đã sắp mười bảy tuổi, tiếng hát của cô vẫn tạo cho người nghe cảm giác non nớt. Đây chính là điểm yếu trí mạng khi cô thay đổi hình tượng, chuyển sang thể hiện các ca khúc R&B hay Hip Hop.
Thực ra Tống Á và Dyle đã thử giúp cô thay đổi hình tượng trong một thời gian, nhưng cả hai đều không thực sự giỏi về thanh nhạc, những gia sư thanh nhạc mà họ mời đến cũng không phải xuất chúng gì, vậy nên hiệu quả không cao. Nhưng Babyface, đặc biệt là đối tác L.A.Reid của LaFace Records lại nổi tiếng thế giới về khả năng huấn luyện và bồi dưỡng các ca sĩ. Có sự giúp đỡ của họ, hắn tin chắc rằng sẽ 'thuốc đắng giã tật'.
Đương nhiên, Tống Á đưa cô đến đó là để đạt được mục tiêu đề ra. Hai ông chủ của LaFace Records cũng rất đứng đắn khi cư xử với phụ nữ. Tống Á còn đặc biệt để chị của Fergie đi theo cô đến Atlanta.
Có được những lợi ích như thế, Tống Á đã gọi điện cho người đại diện của Toni Braxton ngay trước mặt hai ông chủ, "Cô Mariah Carey muốn hát bài hát đó... Hãy xin lỗi cô ấy giúp tôi."
Những lời hắn nói thực chất đều là sự thật, nhưng Babyface và Steven lại tưởng hắn bịa ra một cái cớ. Tóm lại, họ đến tận thung lũng Silicon này chỉ để "nắm chắc" Tống Á sẽ thực hiện mục đích của họ, sau đó hai người vui vẻ chào từ biệt hắn và rời đi.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều vui vẻ, có lẽ chỉ có Toni Braxton là người thiệt thòi duy nhất. Nhưng có lẽ cũng không hẳn, LaFace đã trả một cái giá cực kỳ lớn để có được cô ta, nên sẽ càng đánh giá cao và gửi gắm nhiều kỳ vọng vào cô.
Tiễn họ đi rồi, Tống Á lại gọi cho Halle Berry, báo cho cô biết tin này.
"Cảm ơn anh, APLUS! Em... em..." Halle Berry lại bắt đầu khóc không thành tiếng.
"Chuyến đi" của Halle Berry thì khó nói kết quả sẽ ra sao. Số lượng người da đen ở Hollywood không nhiều. Đã từ lâu, chẳng có ai không biết Eddie Murphy nức tiếng là kẻ trăng hoa. Nhưng anh ta lại là ngôi sao điện ảnh người da đen xuất sắc, rất có tiếng nói ở Công ty Paramount Pictures, những diễn viên bình thường khó mà từ chối được anh ta.
Nhưng Tống Á thấy cũng chẳng sao, vốn hắn không muốn dính dáng gì đến cô ta nữa. Việc lần này là cơ hội đã đến tận cửa, hắn tiện tay giúp đỡ cô ta thôi.
"Để giúp đỡ em lần này, anh đã phải trả một cái giá rất đắt đấy, cực kỳ, cực kỳ đắt... Vậy nên, em phải thật trân trọng nó nhé."
Đương nhiên, giúp thì giúp, nhưng vẫn phải thừa cơ 'kiếm chác thêm'.
"Anh đang ở đâu? Em đến tìm anh nhé?"
Không biết đây đã là lần thứ mấy Halle chủ động bảo "Em đến tìm anh" rồi, "Thôi, dạo này anh nhiều việc lắm." Dù Tống Á từ chối ngoài miệng, nhưng trong lòng lại thấy dễ chịu vô cùng. Ít nhất cô ta còn biết thế nào là "Có ơn tất báo", "Đúng rồi, Eddie Murphy có dễ nói chuyện không?" Hắn nghĩ đến bộ phim mà mình vừa đầu tư thất bại, vừa hay giờ có thể xin ý kiến của người đã lăn lộn trong giới điện ảnh nhiều năm như Halle.
"Không dễ đâu, mấy năm trước anh ta đã bắt đầu coi mình là siêu sao..." Halle giới thiệu qua về Eddie Murphy.
Ngôi sao điện ảnh người da đen này khởi đầu sự nghiệp với vai trò diễn viên hài của chương trình Saturday Night Live, sau đó tự làm talk show của riêng mình rồi bước chân vào giới điện ảnh, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Anh ta tự nhận rằng người có thể đứng ngang hàng với mình, ngoài MJ ra thì chỉ có người da đen vô cùng máu mặt trong giới âm nhạc như Quincy Jones. Phải nói là anh ta vô cùng kiêu ngạo.
Vừa hay vào thập niên tám mươi, những người đang lèo lái Paramount như Barry Diller và Michael Eisner lần lượt bị các trùm sò điện ảnh khác làm cho không ngóc đầu lên được. Những bộ phim hài với doanh thu ổn định của Eddie Murphy chính là cái phao cứu mạng của bọn họ. Vậy nên, Eddie Murphy bắt đầu xưng hùng xưng bá ở Paramount, trở thành diễn viên da đen có quyền lực lớn nhất trong lịch sử Hollywood.
"Nhưng từ năm kia, sự nghiệp của anh ta bắt đầu tụt dốc rồi..."
Bắt đầu từ năm kia, khi bộ phim "Đêm Harlem" của Eddie Murphy thua trận cả về doanh thu phòng vé lẫn danh tiếng trong giới phê bình. Khán giả người Mỹ da trắng bắt đầu chán ngấy những bộ phim hài của anh ta rồi. Người da đen cũng kín đáo phê bình hình ảnh của anh ta trên phim. Anh ta cứ lải nhải mãi bằng cái chất giọng bao nhiêu năm không đổi của người da đen, đem khiếm khuyết cơ thể ra pha trò, bị người da đen coi là kẻ tự hạ mình làm trò tiêu khiển cho người da trắng. Mà một ngôi sao lớn như anh ta lại không thể nào hòa hợp được với những đồng nghiệp người da đen khác. Ví dụ như đạo diễn từng hợp tác với Halle, Spike Lee, cực kỳ ghét anh ta, nhiều lần phát biểu công kích anh ta.
"Vậy nên lần này anh ta mới chuẩn bị chơi một mẻ lớn..."
Eddie Murphy là người thông minh. Anh ta đã kéo được hơn bốn mươi triệu đô tiền đầu tư của Paramount vào bộ phim này cho mình, từ diễn viên cho đến nhạc sĩ làm nhạc cho phim cũng đều là người da đen, anh ta thậm chí phá vỡ hình tượng xấu xí của mình trong các bộ phim khác để vào vai ông chủ một công ty rất thành công. Tóm lại là, bộ phim này được Eddie Murphy gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, nó sẽ là bước ngoặt đánh dấu sự trở lại của anh ta.
"Hơn bốn triệu..." Giờ Tống Á mới biết ở Hollywood lại có một người da đen chơi lớn như vậy. Ở thời đại này, một bộ phim có kinh phí hơn bốn triệu đô dù không thể coi là kỷ lục, thì cũng xếp vào hàng bom tấn, "Vậy em cố mà giành được vai nhé..." Hắn không nghi ngờ gì sự nỗ lực và cố gắng của Halle, chỉ sợ cô ta thông minh quá rồi bị sự thông minh của mình hại ngược lại, "Muốn làm nữ chính của bộ phim được đầu tư nhiều như thế, có lẽ trèo lên giường ai cũng chả có tác dụng đâu. Em hãy dành thời gian tìm hiểu và tập dợt vai diễn đi."
"Yên tâm, từ nay về sau em chỉ thuộc về một mình anh." Halle hiểu lầm lời của Tống Á.
"Ha ha, ý anh không phải như thế." Tống Á cười, liếm môi rồi cúp điện thoại.
Hôm sau, hắn và Tống A Sinh đi thẳng từ thung lũng Silicon đến New York. Đám người Hayden đã ở trụ sở Sony Columbia chờ họ.
"Về cơ bản là vậy."
Trong căn phòng rộng, Mottola ngồi giữa một chiếc bàn dài trong phòng, Tống Á, Tống A Sinh, Donovan, Hayden và Goodman ngồi một bên, Mariah Carey và những thành viên Sony Columbia cùng tham dự cuộc họp ngồi đối diện họ.
Để Mariah Carey được hát "Empire State of Mind", hai bên đã bàn bạc một phương án có lợi cho cả hai.
Bản song ca của Mariah Carey và Tống Á sẽ chỉ xuất hiện trong album đầu tay và đĩa đơn của Tống Á, do Công ty A+ Records sản xuất, chứ không được phát hành trong album riêng của cô ta. Với vị trí ca sĩ, lợi nhuận của cô sẽ chiếm năm phần trăm trong đĩa đơn của Tống Á, năm phần nghìn trong album của Tống Á. Tống Á với ba vị trí viết lời bài hát, sản xuất và hát rap sẽ nhận khoảng mười bảy phần trăm. Hai người còn ký thêm một hợp đồng biểu diễn cho riêng bài hát này. Mỗi bên được một nửa thu nhập từ các buổi biểu diễn thương mại hoặc cát xê xuất hiện trong các chương trình, trở thành khách mời miễn phí trong các buổi hòa nhạc của nhau, đương nhiên số lần tham gia vẫn có giới hạn nhất định. Nếu vượt quá số lần quy định thì hai bên phải thỏa thuận về cát xê để người kia xuất hiện trong chương trình.
Mariah Carey là diva mới trong giới, vậy nên với Tống Á, vụ làm ăn này có lợi rất lớn. Để đạt thành giao dịch, Tống Á lấy phiên bản hoàn toàn do nữ ca sĩ thể hiện ra. Bài hát này là "Empire State of Mind part 2", không có phần rap, sẽ được phát hành thành đĩa đơn và ra mắt lần đầu trong buổi hòa nhạc Unplugged của Mariah Carey vào năm sau, sau đó được đưa vào album 'Năm 93' của cô. Tống Á sẽ là người viết lời và sản xuất bài hát này, được chia mười lăm phần trăm lợi nhuận của đĩa đơn và một phần trăm trong album "Năm 93" của Mariah Carey.
Tống Á đã phải rất kiên trì để phiên bản đơn ca được kéo dài thời gian phát hành sang năm sau. Hắn không thể để bản song ca với Mariah Carey và bản đơn ca của cô đập nhau chan chát được, như vậy chẳng có lợi ích gì cho hắn cả, thậm chí còn bị người nghe và các nhà phê bình âm nhạc lấy ra so sánh với nhau. Đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, vì cuối cùng thì truyền thông và người nghe nhạc sẽ lại nghiêng về gu nghe nhạc của người da trắng, phần lớn họ không thích nhạc rap.
Một tập tài liệu được mang ra để hai bên lần lượt ký tên, sau đó đưa đến trước mặt Mottola.
"Cứ vậy đi!"
Mottola đã giải quyết ổn thỏa vấn đề bạo hành gia đình, việc từ chối Toni cũng do Tống Á thay ông ta gánh trách nhiệm, nên vui tươi hớn hở ký tên lên hợp đồng.
"New York… New York…"
Mariah Carey cũng vui vẻ ngân lên một khúc ca, "Go go go! APLUS, chúng ta đến phòng thu âm thôi!"