Khi ghi âm với Mariah Carey, Tống Á rốt cục phát hiện ra rằng sau khi xuyên không, cô là người thứ hai trong số những người hắn đã gặp mà chăm chỉ hơn cả hắn. Hai người cứ thế hát, thảo luận, lại hát, lại thảo luận, vừa thảo luận vừa ngân nga câu hát, toàn bộ suy nghĩ và sức lực lúc này chỉ còn xoay quanh bài hát của mình. Cường độ công việc cao đến mức đáng sợ.
"APLUS, tôi đang thắc mắc, câu này hát như thế thì liệu có hay hơn không nhỉ?'
Khi ở trong phòng thu âm, cô thể hiện ham muốn kiểm soát vô cùng mạnh. Tống Á còn xa mới so sánh được với địa vị của cô tại Sony Columbia. Khi cô hỏi kiểu câu hỏi "có phải không" thì trong lòng cô cũng đã có sẵn quyết định rồi. Cô chỉ hỏi để thể hiện phép lịch sự mà thôi.
"Tôi vẫn thích cách hát ban đầu hơn. Hay chúng ta đừng thay đổi nữa?"
Tống Á ỉu xìu hỏi. Hai người từ bạn tốt trở thành đối tác, nhưng hắn không ngờ rằng mọi chuyện lại trở nên thế này. Mariah Carey cứ thử dùng đủ mọi cách để thay đổi cách hát và thậm chí là cả lời bài hát. Điều này không phải do cô muốn được thêm lợi nhuận từ tác quyền, mà thuần túy là vì theo đuổi sự hoàn mỹ trong nghệ thuật.
Thu âm được vài ngày, Tống Á cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hắn không nuôi ý định mô phỏng bài hát gốc một trăm phần trăm, nhưng khổ nỗi quan điểm của hắn và Mariah Carey không hợp với nhau.
Mariah Carey hiện đang là ca sĩ có âm vực rộng thứ hai trong số các ca sĩ nổi tiếng nhất (xếp thứ nhất là ca sĩ hát chính của nhóm Guns N' Roses, Axl Rose). Kỹ thuật thanh nhạc đỉnh cao khiến cô muốn bài hát có những đoạn cao trào để phô diễn một cách hoàn hảo giọng hát của mình. Càng nâng cao độ khó trong cách hát, thì lời bài hát lại càng phải chỉnh sửa để phù hợp với cách hát, không còn chỗ cho những ca từ quá văn vẻ nữa. Đây cũng là lý do khiến những bài hát do Mariah Carey tự viết lời bị dư luận lên án là nông cạn.
Thật ra họ phê bình như vậy không phải không có nguyên nhân. Đổi qua đổi lại, rốt cục đoạn điệp khúc của "Empire State of Mind" bị cô sửa đến mức độ khó cao hẳn lên, nhưng lại không hay như bản gốc, là kiểu hát quá hoàn hảo, quá khoe khoang kỹ thuật.
Ví dụ đĩa đơn cùng tên với album mới "Emotions" mà cô định phát hành vào tháng Năm, độ khó thanh nhạc đã đạt đến cực hạn của con người, nốt E5 được lặp lại mười lần liên tiếp, nốt cao nhất là G7, liên tục sử dụng kỹ thuật hát nẩy tiếng* và kỹ thuật whistle register, hoàn toàn biến ca khúc gốc trở thành một cơn ác mộng.
(*) Kỹ thuật staccato.
Đương nhiên, mục đích ban đầu khi thu âm bài hát đó là để giữ vững vị trí nữ ca sĩ hàng đầu, và xóa bỏ hoàn toàn những lời đồn của dư luận rằng giọng cô chỉ hoàn hảo trong phòng thu. Lúc ấy, việc hy sinh một số thứ trong bài hát là có thể hiểu được, nhưng "Empire State of Mind" không cần thiết phải hát kiểu đấy.
"Hey, đừng có thế chứ, APLUS!"
Mariah Carey cười, nhẹ gõ nhạc phổ cô đang cầm vào cánh tay Tống Á, "Xốc lại tinh thần đi, tôi còn chưa mệt mà!" Cô bấm chuông, gọi, "Lấy cho APLUS một tách cà phê đi." Sau đó, cô lại hào hứng nhảy chân sáo vào trong phòng thu âm.
"Không, tôi uống cafe no cả bụng rồi, đổi sang Bourbon đi."
Tống Á cảm giác giờ chỉ có rượu whisky nồng độ mạnh mới khiến hắn tỉnh táo được... Hoặc cũng có thể uống xong là hắn ngủ luôn. Hắn đã tỏ rõ thái độ là không muốn sửa lại thêm gì nữa, nhưng cô ta vẫn không chịu dừng thử nghiệm, khiến hắn thực sự thấy hơi phiền, dù sao thì hắn mới là người sáng bài hát này mà.
"Roberto, chúng ta nói chuyện đi."
Trong lúc đợi Mariah Carey thu âm xong một đoạn, Tống Á đã uống một ngụm rượu Bourbon thật lớn, lay tỉnhRoberto layville, lúc này đang nằm chợp mắt trên sofa, rồi kéo ông ta đến bồn rửa mặt trước cửa toilet.
"Ông phải giúp tôi một chuyện, Roberto." Hắn vốc nước lạnh lên rửa mặt, "Nếu cứ tiếp tục thu âm như thế này thì sản phẩm sẽ hoàn toàn khác với bài hát mà tôi đã sáng tác ban đầu."
"Cậu cần tỏ rõ cái uy của một nhà sản xuất, APLUS. Cô Carey rất ngây thơ và đơn giản, tuổi tâm hồn chắc chắc không lớn hơn cậu. Khi ở trong phòng thu, cô ấy càng giống như đứa trẻ vậy, âm nhạc là một món đồ chơi, bắt đầu chơi là cô ấy sẽ không dừng được..."
Roberto Clayville cũng rửa mặt, "Cứng rắn hơn đi, có sao thì nói vậy. Cứ thoải mái bắt cô ấy làm theo ý cậu, đương nhiên lúc cần cũng phải dỗ dành cô ấy, như bố với con gái ấy, hiểu chưa?"
"Nhưng cô ấy..."
Tống Á mới nói được một nửa, Mariah Carey đã ló đầu ra từ phòng thu, "APLUS… Roberto… Bắt được hai người trốn việc nhé..."
Hai người nhìn nhau cười khổ rồi trở lại phòng thu, "APLUS có chuyện muốn nói với cô, cô Carey." Roberto giúp hắn nói trước.
"Chuyện gì thế?" Mariah Carey nhìn Tống Á.
"Cô Carey, tôi đã quyết định sẽ dùng lời bài hát và cách hát gốc, chúng ta sẽ không thảo luận lại về chuyện này nữa." Tống Á nói xong thì thu dọn đồ của mình, "Hôm nay ghi âm đến đây thôi, tôi hơi mệt rồi. Mai nghỉ một ngày, ngày kia tiếp tục nhé."
"Ngày kia?" Maria Carey mở to mắt.
Tống Á mặc kệ cô, quay người rời đi.
"APLUS! Cậu muốn trốn việc một ngày à? Cậu không thể làm thế được!" Cô ta hét lên với Tống Á từ phía sau.
"Tôi là nhà sản xuất, phòng ghi âm thuê bằng tiền của công ty tôi. Tôi sẵn sàng bỏ không nó trong một ngày, mọi chuyện ở đây do tôi quyết định." Tống Á không buồn ngoảnh lại.
Chưa đến khách sạn, hắn đã nhận được điện thoại của Mottola, hẳn là bị mách với ông ta rồi, "Ngài Mottola, ngài đã trao quyền sản xuất bài hát này cho tôi. Những điều này đã được viết hết trong hợp đồng rồi."
"Tôi biết, tôi biết rồi. Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm chút thôi, vậy là hoàn thành nhiệm vụ." Mottola cười nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Hôm sau Tống Á thực sự có việc, đó là hẹn hò. Milla vừa trở về sau buổi casting của đoàn phim "Raising Cain", nhưng không thử vai nữ chính mà là vai con gái của nữ chính, một vai phụ rất quan trọng. Cô đến tham gia trực tiếp buổi thử vai cuối cùng, sau đó... bị loại luôn.
Đạo diễn Brian De Palma, người đã từng giúp đỡ gia đình cô nói thẳng rằng với kỹ thuật diễn của cô thì chưa đủ để phụ trách vai phụ quan trọng này. Tiền vốn cho bộ phim này lên đến hàng chục triệu, đây là khoản đầu tư rất lớn đối với một bộ phim kinh dị huyền bí. "Ông trùm" phim về tội phạm coi buổi thử vai cho bộ phim trong thể loại mới này là rất quan trọng, vậy nên không thể quá ưu tiên bất kỳ ai được.
Milla còn khóc lóc kể lể qua điện thoại, rằng ông ta để cô thử vai đến năm phút, sau đó lại nói chuyện với cô thêm nửa tiếng, bảo rằng rất thất vọng vì cô, bảo cô không có thiên phú diễn xuất, biểu cảm phải sinh động hơn. Nếu thực sự muốn làm một diễn viên giỏi thì phải khổ luyện thật nhiều vào vân vân.
"Chỉ là mấy lời lải nhải của các bậc cha chú thôi em. Điều này cho thấy rằng ông ấy không coi em là người ngoài." Tống Á khuyên nhủ cô qua điện thoại.
Kỹ thuật diễn của Milla thực sự không ổn. Làm người mẫu nhiều năm nên dường như lúc nào cô cũng chỉ biết 'pose', không thì lại nhíu mày một cách cứng nhắc, hoặc nở nụ cười ngọt ngào. Khoảng gần một năm nay thì cô được Tống Á hướng theo con đường âm nhạc, làm gì còn thời gian mà nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất. Biểu cảm sinh động gì đó... Tống Á nghe xong chỉ có thể nói, ông già à, ông nghĩ nhiều quá rồi.
Hai người hẹn gặp tại một phòng tập vũ đạo* tư nhân ở khu Tây Manhattan.
(*) Dance studio.
Hayden thuê được một chiếc xe, lái xe đưa Tống Á trước tòa nhà có phòng tập nhảy đó. Gần đó có rất nhiều rạp hát và triển lãm tranh với đủ loại nghệ sĩ tụ tập, các ngôi sao qua lại rất đông nên họ không bị chú ý đến. Mà gần đây, trừ vụ việc ồn ào của Rodney King tại Los Angeles ra, các phong trào khác ở Mỹ cũng dần chìm xuống. Đám chó săn cũng không còn theo dõi kĩ hai người như trước nữa.
Tống Á và Hayden lên tầng hai thì gặp người đại diện của Milla và phu nhân Jovovich.
Vậy là bốn người chào nhau, "Chờ chút, Milla đang thử đồ." Có vẻ tâm trạng phu nhân Jovovich không tệ, bà ta chu môi nhìn về phía phòng dạy nhảy. Trong căn phòng rộng rãi, Milla đang bị mấy người vây quanh, bọn họ bận rộn chỉnh lại chiếc váy Rococo hoa lệ cô đang mặc, thỉnh thoảng còn dừng lại bàn bạc với nhau.
"Cậu còn nhớ không, APLUS?" Phu nhân Jovovich nhìn ra cửa sổ, ngắm công viên Central* nằm ở phía xa. "Lúc Milla thử hát Gửi De Klerk, chúng tôi chỉ thuê được một phòng thu âm vừa nhỏ vừa cũ nát ở Brooklyn."
"Đương nhiên là nhớ rồi, phu nhân Jovovich." Tống Á cười, làm sao hắn không nhớ được.
"Những ngày khó khăn trước kia đã qua rồi." Không biết tại sao, phu nhân Jovovich lại bắt đầu xúc động, "Cái đám nịnh hót đó, hừ, ****..." Hình như bà vừa nói một câu chửi thô tục của người Nga.
"Phu nhân Jovovich vừa gặp người quen cũ." Người đại diện của Milla mỉm cười nhìn Tống Á.
Tống Á bỗng nghĩ đến tình tiết bố mẹ của ngôi sao thiếu nhi vốn trước kia nghèo túng, bị người ta khinh rẻ, giờ trở nên giàu có khiến những kẻ khinh thường mình trước kia phải mất mặt, cảm giác cứ như trong "Never apart" ấy. Có lẽ đây là lý do khiến hôm nay tâm trạng phu nhân Jovovich có vẻ rất tốt.
"Chúng tôi có cần mua nhà ở New York luôn không nhỉ?" Phu nhân Jovovich chỉ vào công viên Central, nói: "Sự nghiệp của Milla sẽ được phát triển ở hai nơi, New York và Los Angeles."
"Đến khu Đông sao?" Người đại diện của Milla nhíu mày, "Chỗ ấy đắt lắm. Hơn nữa, để hợp với thân phận của Milla, thì việc mua bán nhà không chỉ cần thông qua sự xét duyệt và đồng ý của ban quản lý khu vực mà còn phải chứng minh tài sản của mình có trên chục triệu đô nữa. Riêng việc được thông qua xét duyệt đã không dễ dàng gì rồi, cái đám làm tiền ấy sẽ không thích để người nổi tiếng vào sống ở đó đâu."
"Lằng nhằng thế à?" Phu nhân Jovovich sửng sốt.
Người đại diện của Milla trả lời: "Gần như thế, tính cách đám đó vậy đấy. Thực ra ở đây cũng tốt, nhiều nghệ thuật gia và ngôi sao đều phát triển sự nghiệp ở khu Tây này."
Phu nhân Jovovich không cam lòng, nhìn về hướng khu Đông. Cuối cùng bà quay lại hỏi Tống Á: "APLUS, cậu có dự định gì ở New York không?"
"Không, tôi chưa hiểu rõ về chỗ này..." Giờ Tống Á không thừa tiền mua nhà ở đâu hết.
"Cậu nghĩ khu Đông hay khu bên này hợp hơn?" Phu nhân Jovovich hỏi.
"Tôi cũng không rõ..." Tống Á bỗng nhớ ra rằng lời bài hát "Empire State of Mind" nhắc đến Tribeca, nói ai sống ở đó thì sẽ giàu sang phú quý, "Tribeca thì sao nhỉ?"
"Tribeca..."
Ba người đều nở nụ cười, "Các ngôi sao đều không sống ở Tribeca..."