Số công ty sở hữu trên 3% bản quyền hòa âm phối khí toàn thị trường, lại không bị kiểm soát bởi các công ty lớn, đồng thời chấp nhận giao dịch không có nhiều. Những công ty ít ỏi này lại có thể phân làm hai loại. Một loại là giống công ty A+ Audio, là những công ty mới thành lập. Số công ty này đa phần nằm trong tay những nghệ sĩ tiên phong trong làng nhạc, thu nhập từ đơn đặt hàng bên ngoài không tệ, công ty làm ăn có lãi, giá chuyển nhượng quyền sử dụng không phải chuyện đùa.
Một bộ phận khác thì ngược lại, đều là những công ty cũ. Kết cấu của những công ty này tương đối nặng nề, nhiều năm liền thua lỗ, giá trị thấp nhưng vỏ bọc thì cồng kềnh.
Sau khi trải qua vài vòng thăm dò giá cả và đánh giá, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một mục tiêu, công ty Warren Brothers ở New Jersey thành lập vào năm 1979. Kho dữ liệu âm thanh bản quyền tuy đạt 5% đến 7% tỷ lệ giá trị thị trường, nhưng đều là những thứ đã lỗi mốt. Năm trước thu nhập của công ty này ước tính tầm bảy trăm năm mươi đô, dự đoán sẽ liên tục giảm trong các năm sắp tới.
"Công ty này kinh doanh chính không chỉ có kho bản quyền, bọn họ còn có một xưởng chế tạo đàn Synthesizer, gồm hơn 30 nhân viên."
"Do bị cạnh tranh bởi các công ty Nhật nên bọn họ bắt đầu thua lỗ từ năm 1985. Để đáp ứng tiêu chuẩn âm thanh MIDI mới ra vào năm nay, năm ngoái, công ty Warren Brothers đã thế chấp nhà xưởng và đất đai cho ngân hàng để nghiên cứu sản phẩm mới. Năm nay, đơn đặt hàng cho sản phẩm mới không nhiều, dưới áp lực của ngân hàng và cổ đông, Warren Brother đem 60% cổ phần công ty bán cho công ty đầu tư AW. Sau khi công ty tài chính này lên nắm quyền hạn liền chuẩn bị bán lẻ cổ phần."
Hayden đặc biệt đi New Jersey xem xét một chuyến. "Bản quyền bản hòa âm phối khí có thể sinh lời phong phú, không bán riêng từng bản. Công ty đầu tư AW ra giá bảy triệu đô, hơn nữa còn phải thu mua xưởng Synthesizer với hơn 30 công nhân. Đất của nhà xưởng và xưởng sản xuất đã bị chia nhỏ ra, không có phần của chúng ta. Nếu như tiếp tục sản xuất, một năm tiền thuê xưởng và thuê gia công với những khoản tiền chi tiêu khác cũng phải đầu tư vào đó trên dưới một triệu đô. Đàn Synthesizer không được ưa chuộng, trước mắt làm cây nào lỗ cây đó."
"Việc làm ăn này tốt đấy." Tống A Sinh tính nhẩm nửa phút, "Khi mua xong chúng ta đóng cửa xưởng sản xuất, cho công nhân thôi việc, đợi mười lăm hai mươi năm sau là ăn không nguyên một kho bản quyền."
"Làm gì mà dễ như vậy."
Hayden gượng cười. "Người của Wall Street* cũng không phải kẻ ngốc. Bởi vì có hơn 30 công nhân nên bọn họ mới không thể bỏ đi được nên đã dùng cách gộp lại với kho bản quyền để bán ra ngoài."
(*) Phố Wall là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York. Nó gần như chạy từ phía tây bắc xuống đông nam, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc tại phố South ở bờ sông East. Theo thời gian, thuật ngữ "phố Wall" nay nhằm ám chỉ đến thị trường tài chính của Hoa Kỳ nói chung.
"Không bỏ được? Do công đoàn sao?" Goodman hỏi.
"Đúng vậy, trước mắt đám công nhân đang đoàn kết dưới sự dẫn dắt của phó giám đốc Wise, người này hoạt động rất năng nổ tại công đoàn địa phương. Nếu như đóng cửa xưởng sản xuất, nghị viên địa phương bị áp lực chắc chắn sẽ gây phiền toái cho chúng ta." Hayden nói.
"Chúng ta ở Chicago xa xôi, có thể có phiền phức gì chứ? Quyền chức của nghị viên ở New Jersey cũng không nhiều như thế, chỉ cần công ty Warren Brothers không có sự đầu tư của chính phủ…" Goodman nói: "Chính phủ địa phương sẽ không bao giờ đầu tư để cứu loại công ty nhỏ như vậy."
"Chúng ta không bị phiền phức nhưng công ty đầu tư AW có. Nếu chúng ta không giải quyết được công đoàn và nghị viên địa phương thì họ sẽ không bán."
Hayden nhìn về phía Tống Á.
"Hình như vượt quá khả năng của chúng ta rồi." Tống Á bắt đầu có ý nghĩ thối lui.
"Có lẽ chúng ta nên đi New Jersey gặp vị phó giám đốc Wise kia." Dyle đề nghị, anh ta với tư cách là tổng giám đốc của công ty A+ Records, nhất định không bỏ qua cơ hội để phát triển công ty trở nên lớn mạnh.
"Anh đừng có phân tâm nữa, nhiệm vụ đầu tiên là luyện tập tốt đoạn Rap của anh đi, không nên lẫn lộn công việc."
Tống Á nghĩ một lúc, "Như này đi, chúng ta tạm thời gác lại chuyện này, gạt công ty đầu tư AW sang một bên. Ngày 20 tháng 2 tôi phải đi New York tham gia lễ trao giải Grammy, đến lúc đó thành phẩm của 'Remember The Name' cũng đã hoàn thiện xong một nửa, tiện đó mang qua công ty Columbia Records để hoàn thiện chế tác hậu kỳ. Đến lúc đó chúng ta mới giành thời gian cùng đi New Jersey một chuyến."
"Trước mùa thu thuế vào tháng Tư là lúc tốt nhất để đem tiền đi đầu tư, lại vay ngân hàng thêm một khoản, sau này có thể thu về một khoản hoàn thuế không nhỏ." Tống A Sinh đặt tài liệu lên trên bàn của ông chủ, nhắc nhở Tống Á.
"Tôi biết rồi."
Tống Á tiễn người ra cửa, tự mình xem tài liệu về công ty Warren Brothers. "Roberto Clayville?" Tống Á nhìn thấy trong danh sách cổ đông một cái tên rất quen thuộc. Cái tên Roberto Clayville là đại diện của các cổ đông nhỏ, tổng cộng nắm giữ khoảng 5% cổ phiếu.
Hắn nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, Roberto Clayville ngồi bên cạnh Mariah Carey, đang nhìn vào ống kính mỉm cười rạng rỡ. Cũng không biết có phải là trùng tên tuổi hay không, Tống Á liền bấm điện thoại gọi cho đối phương.
"Xin chào, gần đây có khoẻ không? Chị Carey chuẩn bị album mới đến đâu rồi? Tháng Năm có thể đưa ra thị trường rồi à? Nhanh như vậy sao?"
Tước tiên Tống Á hàn huyên với đối phương vài câu, sau đó mới nhắc đến công ty Warren Brothers.
"Cậu có hứng thú với nó à?"
Roberto Clayville quả là một trong số những cổ đông nhỏ. Ông ta nghe thấy Tống Á nhắc đến công ty Warren Brother thì rất ngạc nhiên: "Đây là một mối làm ăn tốt, mảnh đất đó rất giá trị, nhưng mà cậu đến muộn rồi, công ty đầu tư AW đã ra tay trước rồi…"
Ông ta không có ý giấu giếm, với tư cách là một cổ đông ông ta hy vọng sớm có thể vứt bỏ được gánh nặng này.
Với tư cách là một nhạc sĩ và người phối khí, ông ta với Tống Á rất giống nhau. Lúc còn trẻ sáng tác ra một số tư liệu âm thanh, sau đó năm 1980 bị công ty Warren bỏ tiền và cổ phần ra để thu mua lại. Trở thành cổ đông nhỏ, đối với việc quyết định phương thức kinh doanh của Warren ông ta cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty từng bước từng bước đi vào ngõ cụt.
"Việc sản xuất đàn Synthesizer thì không còn cách nào khác rồi, công ty Warren muốn khiêu chiến với Yamaha, điều này hoàn toàn không thực tế…"
Roberto nói: "Tôi đã từng giúp đỡ họ, giới thiệu công ty Columbia Records thu mua một số chiếc đàn, cuối cùng thì lại chẳng có nhạc công nào thèm sử dụng, hại tôi bị bộ phận bán lẻ mắng một trận. Công ty này hiện tại chỉ còn lại sản phẩm bàn đạp piano là có thể tiêu thụ, những công nhân kia ỷ có công đoàn làm chỗ dựa, nên không ai dám cắt bỏ, an hem Warren chỉ có nước ra đi trong thua lỗ."
"Nếu như ông đương chức, có cách gì để thay đổi được tình hình kinh doanh không?" Tống Á hỏi.
Roberto có chung ý tưởng với Tống A Sinh: "Giảm biên chế, tối đa chỉ giữ lại một xưởng làm bàn đạp piano, tầm năm nhân viên kỹ thuật, chuyển những linh kiện không yêu cầu kỹ thuật trong bàn đạp sang Brazil làm."
"Tại sao phải cho sang Brazil?" Tống Á hỏi.
"Bên đó nhân công rất rẻ, hơn nữa tôi ở bên Brazil có mối quan hệ." Roberto trả lời.
Tống Á mới nhớ đến hôm mở tiệc, Ward có đề cập đến gia tộc của Roberto là đại địa chủ ở Brazil.
"Cậu biết nói tiếng Hoa, ở Trung Quốc có mối quan hệ không? Tại Trung Quốc gia công thành phẩm hình như còn rẻ hơn, cộng thêm việc vận chuyển bằng đường thuỷ đến New Jersey cũng thuận tiện hơn nhiều." Roberto cười nói, "Cậu đã nghe qua chưa? Đám rocker người Trung Quốc nghèo đến nỗi nhìn thấy bánh mì còn giấu thành viên nhóm mình ăn vụng, ha ha ha!"
"Người Trung Quốc không ăn bánh mì…"
Câu nói này của ông ta khiến Tống Á cảm thấy không thoải mái, "Họ ăn bánh bao."
Roberto cũng không nói tiếp vấn đề đó, "Dù sao nếu không cắt giảm được nhân công thì chỉ có cùng nhau đợi chết mà thôi. Nếu như cậu muốn mua lại công ty này tôi có thể giúp cậu, nhưng cổ đông nhỏ như tôi cũng không thể giúp quá nhiều."
Kết thúc cuộc gọi với Reberto, Tống Á liền gọi cho Hayden, "Ở Mỹ có thể mua được đĩa nhạc Rock của Trung Quốc không? Anh cố tìm mua cho tôi."
Giải quyết xong mọi việc, hắn lại bắt đầu giải quyết các loại bưu kiện.
"NRG?" Hắn nhìn thấy một bảng danh sách, trong đó là ba tập sơ yếu lý lịch của ca sĩ. Họ đều các cô gái da trắng mười sáu, mười bảy tuổi. Một người có tên gọi là Fergie có khí chất rất giống với Katy McGee, chỉ là mặt hơi tròn một chút, hơi có một chút nọng cằm.
Năm trước chị em Wilson cùng với Phillips là ba người xếp hạng đầu trong bảng xếp hạng Billboard. Nước Mỹ các nhóm nhạc nữ hát nhạc trữ tình xuất hiện ở nước Mỹ như ong vỡ tổ, toàn thế giới cũng như vậy, cái gì nổi lên đều có người học theo, sau khi cung lớn hơn cầu, chỉ nhìn thôi cũng biết những nhóm nhạc này không còn chỗ đứng nữa.
Giống như Hayden nói, người đại diện nhiều lúc giống như con buôn. Họ đem ca sĩ trong tay như món đồ đi khắp nơi chào hàng. Công ty A+ Records thỉnh thoảng lại thu được những hồ sơ lý lịch như thế này.
Tống Á nhìn ảnh của cô gái, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ của Katy mặc áo lông theo phong cách Bắc Âu, quần áo thể thao và quần áo đồng phục, hắn liền cảm thấy có chút động lòng. Từ sau khi cùng Milla đi chơi từ Thái Bình Dương trở về, hắn cũng lâu lắm rồi không ăn mặn.
Nữ sinh nghe lời kia thì hắn không dám động vào, nhưng loại nữ ca sĩ mới ra đời này thì chắc cũng không gây ra hậu quả gì.
Tống Á giơ tay kẹp lấy danh thiếp của người quản lý, do dự một hồi lại rụt lại: "Hay là thôi đi." Hắn cuối cùng cũng kìm lại, giống như mấy lần hắn kìm nén trước sự quyến rũ của Halle Berry, "Cũng đã nhịn được đến bây giờ rồi, nhịn thêm chút nữa thì có làm sao? Mình phải nhịn, một điều nhịn chín điều lành, nhịn thành ninja rùa luôn."