Chereads / Chicago 1990 / Chapter 75 - Chương 75: DJ

Chapter 75 - Chương 75: DJ

Cả nhóm người cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ đêm ở dưới lòng đất, Tống Á cùng với Big A đi vào phòng thu âm của anh ta.

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn trực tiếp kéo dài bốn mươi phút, Tống Á cảm thấy rất hài lòng, nhưng Big A lại tức giận tháo tai nghe xuống: "Mày đến để hành hạ tao đúng không? Đây là phỏng vấn qua radio, không phải là buổi họp báo!"

"Xin lỗi, tôi nói chuyện hơi thận trọng, nhưng tôi nghĩ là thận trọng một chút vẫn tốt hơn."

Tống Á nhún vai, lần trước tham gia phỏng vấn ở Detroit đã từng bị người dẫn chương trình dùng những lời tương tự oán trách. Hắn chấp nhận có một cuộc phỏng vấn nhàm chán, chứ không muốn nói linh tinh.

"Mày làm như vậy là không được đâu, APLUS."

Big A để cho em trai của mình chịu trách nhiệm những công việc còn lại ở phòng thu âm, còn anh ta thì kéo Tống Á đến phòng làm việc nhỏ của mình, đóng cửa lại: "Mày cảm thấy các DJ để ý nhất là cái gì?" Anh ta hỏi.

"Tiền?" Lần này Tống Á sẽ ném hai mươi nghìn đô vào New York và New Jersey, mười nghìn vào Chicago, năm nghìn ở Detroit, toàn bộ dùng để "cảm ơn" những người DJ người da đen hạng hai hạng ba. Trong thời gian hắn đi tuyên truyền những DJ này đã giúp hắn quảng cáo. Mỗi một lần như vậy, lúc thì hắn trả cho năm trăm đô lúc thì lại hai trăm đô. Bởi vì Colombia Records không muốn bỏ tiền ra để giúp hắn tuyên truyền, nên tất cả chi phí đều do hắn tự chi trả.

"Không!"

Mặc dù Big A cũng nhận được một phần tiền từ Tống Á, nhưng anh ta vẫn cao giọng phản đối: "Tiền thì tất cả mọi người đều thiếu, nhưng DJ chúng tao coi trọng nhất vẫn là tỷ lệ nghe đài! Tỷ lệ nghe đài đấy mày hiểu không? Âm nhạc trên radio không ai nghe, những DJ da đen như chúng tao tuy không có văn hóa nhưng cũng không phải là những người ăn nói tùy tiện. Khoảng cách giữa bị sa thải hoặc là phá sản cách nhau không xa, lấy được một chút lợi ích của mày cũng có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa không có tỷ suất nghe đài, mày còn có thể đầu tư cho bọn họ sao?"

"Hừmmm..."

Tống Á suy nghĩ một chút, những lời Big A nói hoàn toàn đúng sự thật: "Nói cách khác, có tỷ lệ nghe đài, bọn họ có thể nhận tiền quảng cáo từ các công ty đĩa nhạc. Thế nhưng nhận tiền quảng cáo, mà tỷ lệ nghe đài của bọn họ giảm, thì về sau đừng hòng có thu nhập từ quảng cáo nữa?"

"Này, anh đừng có nói vòng vo nữa, tôi có chút chóng mặt rồi."

Big A nói: "Tao nói thẳng cho mày biết, tiền hỗ trợ quảng cáo, chúng ta sẽ không nhắc đến nữa, nhưng thứ nhất: Chất lượng của các ca khúc được quảng cáo không thể quá kém được, bằng không phóng đại quá mức sẽ làm cho người xem bỏ đi, tỷ lệ nghe đài sẽ giảm xuống. Thứ hai: Mày tiếp nhận phỏng vấn thì phải phối hợp để nội dung phỏng vấn thú vị, lúc này mới có thể giúp DJ giữ lại người xem, nếu không thì một lần phỏng vấn với mày tỷ lệ nghe đài sẽ giảm xuống hai lần. Bất kỳ người DJ nào, cho dù lần này lấy tiền của mày, lần tới cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn mày thôi."

"Tôi hiểu rồi."

Tống Á đã nghe hiểu ra vấn đề, mặc dù chương trình phỏng vấn nhằm quảng cáo ca khúc, nhưng hắn với tư cách là người phải trả lời phỏng vấn, vẫn cần phải có trách nhiệm giúp cho chương trình không bị nhàm chán. Nói tóm lại, nếu tiết mục thú vị thì tỷ lệ nghe đài sẽ tăng lên. DJ radio lấy tiền và đã làm việc rất tốt, mọi người đều vui vẻ và đôi bên cùng có lợi. Ngược lại thì cả hai bên đều sẽ phải chịu tổn thất, tỷ lệ nghe đài bên đối phương không may giảm xuống, trong tương lai, họ sẽ không dám nhận tiền của hắn để làm quảng cáo nữa.

"Thế nhưng mà..."

Tống Á nghĩ lại, cảm thấy trong chuyện này có vấn đề rất lớn: "Đa số những DJ nhỏ và vừa đều là những nhân vật có thái độ kiêu ngạo. Đấy là còn chưa kể đến một số người cố tình khiến tôi mắc lỗi rồi sau đó sẽ tạo ra những tin tức lớn. Tôi mới chỉ có mười sáu tuổi, tôi không thể đối phó được tất cả mọi chuyện."

Big A thở dài: "Vậy mày dứt khoát giảm bớt các hoạt động tham gia phỏng vấn đi, chỉ đơn thuần để cho DJ hỗ trợ quảng bá ca khúc thôi. Nói ít sai ít, không nói không sai."

"Khéo léo! Đơn giản, lại hiệu quả!"

Tống Á càng ngày càng cảm thấy Big A là một người có năng lực. Bản thân hắn rất bận rộn, căn bản không có đủ sức để đối phó với toàn bộ những lời nói ẩn giấu bẫy sập của những DJ phong cách khác nhau, rất nhiều việc hắn không thể cản lại được. Đơn giản chỉ là mọi người nhận tiền từ hắn để làm việc, chỉ cần giúp hắn quảng cáo ca khúc trên bảng xếp hạng là được, về phần phỏng vấn thì bỏ qua đi.

Sau khi Tống Á tiếp thu gợi ý của Big A liền thay đổi một số hoạt động sau này. Hắn lấy việc vào được bảng xếp hạng làm mục tiêu duy nhất, những phỏng vấn nhỏ không đáng kể khác có thể bỏ thì bỏ. Điều này sẽ khiến tất cả mọi người đều được giảm bớt công việc.

Vào ngày 27, một đài phát thanh lớn ở Chicago có DJ chủ trì là một người dẫn chương trình âm nhạc nổi tiếng đã đi đến phòng thu để xem bản ghi vinyl. Khi thấy chiếc đĩa được đặt trên bàn, hắn cầm lên, tiện tay cất luôn một xấp hai mươi đô được để phía dưới đút vào túi, đeo tai nghe vào rồi hỏi: "Cái này do ai hát?"

"APLUS, Colombia Records." Nhân viên đã từng tham gia party của Tống Á trả lời.

"Có phải là APLUS người sáng tác ca khúc 'Thrift shop' không?"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, DJ kia cầm lấy đĩa thu âm vinyl và nghiên cứu. Khi chương trình bắt đầu: "Xin chào! Thưa các quý ông và quý bà chúng ta lại được gặp lại nhau..." Sau khi nói một câu đùa nho nhỏ: "Hôm nay chúng ta sẽ nghe một ca khúc mới, đến từ APLUS tác giả của 'Thrift shop' và 'Gửi De Klerk'! Chàng trai này cũng là một người Chicago như chúng ta, tương lai rộng mở, để tôi nói cho mọi người..."

Chờ "I Feel IT Coming" bắt đầu phát ra, anh ta lầu bầu: "Sao bài này giống bài của MJ như vậy..."

Khi máy quay lại hướng về phía mình thì anh ta lập tức thay đổi giọng điệu: "Wow wow wow... Thật sự là một ca khúc có phong cách vô cùng mới lạ, đa số đều sử dụng âm thanh điện tử, tôi chắc chắn rằng ca khúc đã chịu ảnh hưởng của dòng nhạc HOUSE đang thịnh hành nhất ở Chicago thời gian gần đây, hơn nữa trên cơ sở vốn có đã tiến thêm một bước, trở nên..."

Sau đó, trên một đài phát thanh nhỏ khác, Aiur đứng ở ngoài cửa phòng phát thanh nói tạm biệt với một DJ. Sau khi anh ta rời đi không bao lâu, bên trong truyền ra giọng nói đậm chất người da đen: "Có một điều tôi chưa nói trước đây, APLUS và Lowry Bé giống nhau, đều là người của chúng ta, bài hát này sẽ đốn gục bạn. I Feel IT Coming... I Feel IT Coming... I Feel IT Coming, Baby..."

Tại New York, Steven bỏ điện thoại xuống lẩm bẩm nói với người dẫn chương trình người da trắng: "Công ty Atlantic Records lại muốn tôi chiếu cố cho ca sĩ của Colombia Records, thật là kỳ lạ."

Vị khách người da đen đứng bên cạnh ông ta theo bản năng nắm chặt tờ năm trăm đô trong túi quần: "I Feel IT Coming phải không? Bài hát này tôi đã nghe qua, chất lượng không tệ, mong là sẽ không có khuyết điểm gì."

"Vậy nghe thử đi." Người dẫn chương trình đưa tay về phía máy hát, phát hiện bản ghi vinyl của "I Feel IT Coming" đã được đặt ở trên bàn.

Ở New Jersey, vào ban đêm, một người DJ đi xuống cầu thang tới đài phát thanh và mỉm cười nói với chiếc ô tô đỗ ở bên ngoài: "Này! Cậu bé sóng! Nghe nói cậu đổi tên thành NAS phải không? Ha ha ha... Sao, vẫn phải làm những việc lặt vặt à?"

"Anh im đi."

NAS dựng thẳng ngón giữa với anh ta, sau đó ném cho anh ta một hộp CD.

Đối phương bắt được chiếc đĩa CD, mở cái nắp plastic của hộp nhựa CD, mấy tờ đô màu xanh đập vào mắt, "Thằng nhãi cậu gần đây rất hiểu chuyện ha...!" Đối phương hài đóng nắp CD lại: "Không có vấn đề gì, mọi chuyện cứ để tôi lo."

NAS khởi động ô tô, chạy đến đài phát thanh tiếp theo.

Detroit, trong một chương trình ca nhạc đêm khuya.

"Này, tôi muốn tặng cho bạn gái của tôi một ca khúc..." Một lao công người da đen được A+ Audio tạm thời thuê đến để làm việc đang ngồi ở trước điện thoại hắng giọng nói.

"Xin chào, xin hỏi anh muốn yêu cầu bài nào?" Giọng nói của cô gái DJ rất ôn nhu và truyền cảm.

"Ừ... Tôi muốn, tôi muốn yêu cầu... I Feel..."

"I Feel It Coming đúng không?"

"Ồ? Đúng vậy, làm sao cô biết?"

"Cả đêm phải bật ca khúc này cả N lần chẳng lẽ tôi lại không biết sao!" Cuối cùng DJ cũng không khống chế được cảm xúc của mình được nữa, hét lên.

Vào ngày 27, cuộc họp được tổ chức theo thường lệ: "Thành tích đĩa đơn của tôi như thế nào?" Tống Á hỏi.

"Đĩa đơn mới lên kệ tất cả tiệm băng đĩa trên toàn nước Mỹ một ngày thôi."

Người phụ trách tuyên truyền của Colombia Records cười nói: "Chúng tôi cũng không phải kinh doanh phim chiếu rạp, ngay ngày hôm sau đã thống kê được doanh thu phòng vé ngày đầu."

"Tình hình bảng xếp hạng thế nào?"

"Điều đó phải đợi cho đến khi công bố thứ tự bảng xếp hạng tuần mới vào ngày 29."

"Ừ, ngày mai chúng ta sẽ đến Detroit, rồi bay tới Los Angeles." Tống Á nói đơn giản về hành trình tiếp theo rồi tan họp.

Sau cuộc họp, người phụ trách tuyên truyền đã gọi điện thoại cho một người quen làm việc ở bộ phận tiêu thụ của Colombia Records: "Này, đoán chừng lượng tiêu thụ tuần đầu tiên sẽ được khoảng bao nhiêu?"

"Không đến một trăm nghìn? Lượng tiêu thụ như vậy ít quá."

"Tôi không có cách nào cả. APLUS không đồng ý tạo các chiêu trò, rất nhiều buổi phỏng vấn có thể bỏ qua thì hắn sẽ bỏ qua, mà còn cố gắng tránh né tránh việc đi hát quảng bá ở các sự kiện, hát... thằng nhóc đó cũng có hát live được đâu..."

"Được rồi, tôi sẽ theo dõi tình hình."

"Đợi một chút, cậu nói đổi ngược cái số liệu nào?"

"Thật ư? Thứ hạng trên bảng xếp hạng đang tăng rất mạnh? Mạnh cỡ nào?"