Steven dĩ nhiên không biết Tống Á đang muốn tuyển nữ diễn viên cho MV của mình. Steven gọi điện để nói về một việc khác.
"Cậu có biết Lowry Bé không?" Steven dường như đang rất vội vàng. "Cậu có thể giúp tôi liên hệ với người đại diện của Lowry Bé không? Ngay bây giờ!"
"Pablo?"
Tống Á thầm nghĩ, không phải mấy người đã sớm liên hệ với nhau rồi hay sao? Tại sao bây giờ lại cần tôi liên hệ hộ?
"Đúng vậy, Pablo, tôi không thể gọi điện được cho ông ta. Cậu có thể liên lạc với ông ta thông qua những người khác không? Những người khác chắc là đang ở New York. Tiện đây, tôi sẽ nói trước với cậu về sự nghiêm trọng của vấn để này. Lúc 7 giờ 30 phút tối, Lowry Bé và một số người bạn của mình đã đánh con một người bạn của tôi tại một quán bar ở New York. Hiện tại cũng đã là rạng sáng, con trai của bạn tôi đang cùng với nhóm người của mình đang ở New York tìm kiếm Lowry Bé để trả thù, bọn họ có mang theo súng!"
Giọng điệu của Steven rất nghiêm túc. "Cậu hãy liên lạc với Pablo và bảo ông ta gọi cho tôi ngay lập tức."
Tống Á nghĩ đến sự an toàn của Tony. Hắn cảm thấy có chút phiền phức, nhưng lại không thể mặc kệ anh trai mình. "Được, tôi sẽ tìm cách liên lạc với Pablo. Ông cũng nên bảo người bạn đó kiềm chế con trai của ông ta lại!"
"Haiz! Lão Jones có thể quản lý được con trai mình thì còn cần nhờ tôi mất cả buổi tối để tìm người sao?" Steven cúp máy.
Tống Á nhanh chóng gọi vào số điện thoại di động của Pablo, không thể kết nối. Hắn lại gọi điện cho Lowry Bé, điện thoại bật nhưng không có ai trả lời. Chỉ có thể gọi cho Tony, AK, Ống Giảm Thanh mỗi người một lần.
Lo lắng chờ đợi trong mười phút, không ai trả lời điện thoại. Hắn nghĩ đến việc gọi điện cho lão Joe, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đường truyền khiến Tony không thể gọi điện lại được, đang cảm thấy rối rắm thì có tiếng điện thoại vang lên.
"Em trai thân yêu của tao, có chuyện gì với mày vậy? Sao cứ liên tục gọi cho bọn tao?" Giọng nói say khướt của Tony vang lên, nhạc nền rất to, không giống như đang ở hộp đêm hay ở quán bar.
"Pablo đang ở đâu? Tại sao em không thể gọi được cho ông ta?"
"Điện thoại hết pin rồi."
"Thế còn Lowry Bé?"
"Lowry Bé đang bận, hehe."
Khi nghe thấy tiếng cười khàn khàn của Tony, Tống Á biết rằng Lowry Bé chắc chắn đang ngồi trên người của một phụ nữ nào đó. "Hãy để Pablo nói chuyện với em."
"Để làm gì? Ông ta đang ở khách sạn, không có ở cùng với chúng tao, có lẽ bây giờ đã đi ngủ từ lâu rồi."
Tống Á không có thời gian để nói chuyện với Tony. "Các anh hãy nhanh chóng rời khỏi nơi đó, tất cả hãy trở về khách sạn, đánh thức Pablo, bảo ông ta gọi điện cho Steven hoặc em!"
"Này, đừng lo lắng, có gì từ từ nói, Lowry Bé chắc vẫn chưa xong việc đâu." Tony vẫn đang cười đùa.
Tống Á không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi cậu ta: "Có phải hôm nay các anh đã đánh người không?"
"Ồ! Tại sao mày lại biết? Bọn tao từ lâu đã muốn đánh cho "Cậu bé sóng" một trận rồi. Cũng do nó xui xẻo, bọn tao gặp nó ở quán ăn đêm, tao đã đấm nó một phát, một phát, ha ha, lúc đó thật là…"
"Anh của tôi ơi!"
Tống Á thật sự cảm thấy tức giận. "Bây giờ thằng nhóc sóng đó đang cùng với những người anh em của mình cầm theo súng đi tìm mấy người đấy! Mọi người đi mau! Quay về khách sạn đi!"
"Cứ để nó đến, tao mà chẳng có súng..."
"Tony!"
Tống Á nói: "Em không phải là người ngoài. Trước mặt em, anh không cần phải tỏ ra mạnh mẽ! Em rất hiểu anh, anh trai của em. Anh là một người thông minh, chắc chắn sẽ biết rằng bây giờ phải làm thế nào!"
Tony im lặng trong vài giây. "Được thôi, bọn tao sẽ quay lại khách sạn."
"Giữ liên lạc bằng điện thoại của Lowry Bé!"
"Tao biết rồi, biết rồi." Tony gác máy.
Sau vài phút, điện thoại reo. "Bọn tao đang ở trong xe. Hiện tại vẫn chưa thấy nhóm người đó ở đâu", Tony nói.
"Tóm lại là đã có chuyện gì xảy ra!?" Tống Á thở phào nhẹ nhõm.
"Có thể kể không?" Tony quay sang hỏi Lowry Bé, khi nhận được sự tán thành Tony mới kể tiếp: "Thằng nhãi này là người lần trước cùng Lowry Bé lên sân khấu battle ở Baltimore. Khi đó bọn tao nghĩ rằng nó chỉ là một thằng trẻ tuổi không có danh tiếng gì. Sau một thời gian ở New York, bọn tao mới biết rằng nó là con trai của nhạc sĩ nhạc jazz nổi tiếng Oulu Jones. Khi mới mười tuổi, nó đã có chút danh tiếng ở Queens.
Lần đụng độ đó là do có người xúi giục, nó cố tình giả vờ là loại không tên tuổi đến Baltimore để đánh lén Lowry Bé. Vào buổi tối lúc ở quán ăn đêm, bọn tao vô tình va vào nó, nói chuyện vài câu không hòa hợp nên đã dạy dỗ nó một chút.
"Không gây ra vết thương nghiêm trọng nào chứ?" Tống Á nhớ lại, đó là lúc Lowry Bé gần như khóc trên sân khấu, vô cùng xấu hổ.
"Bọn tao biết đường ra tay có chừng mực."
Nơi bọn họ vui chơi cách khách sạn không xa. Sau khi đến khách sạn an toàn, điện thoại được chuyển vào tay Pablo.
Tống Á yêu cầu ông ta liên lạc ngay với Steven, Pablo liền đồng ý.
Nửa tiếng sau, Pablo gọi lại cho Tống Á. "Này, APLUS, lần này chúng tôi cần cậu làm người trung gian. Cậu hãy đến gặp cha của đứa bé đó và Steven, nói với họ điều này..."
"Tại sao ông không đi một mình?" Tống Á sẽ không chấp nhận sự điều khiển của Pablo.
"Này, nếu tôi đến đàm phán thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Sự việc lần này rất nghiêm trọng. Cậu bé đó có quan hệ với nhà sản xuất Rakim. Rakim, cậu có biết không?
Hình như là một đàn anh kỳ cựu ở trong giới rap? Album phát hành năm nay đạt thành tích rất bình thường, nhưng được người ngoài giới đánh giá rất cao."
"Đúng vậy, ngoài thân phận là một rapper, Rakim còn là thành viên của 'quốc gia một phần năm' và có một chút quyền lực ở New York. Tôi không muốn tranh chấp với họ." Pablo giới thiệu ngắn gọn về 'Quốc gia một phần năm'.
Trong kỷ nguyên apartheid, người da đen vì muốn chống lại những luật lệ của người da trắng và giữ vững truyền thống của người da đen ở Bắc Phi nên đã ngả vào vòng tay của tôn giáo xanh*, trong đó nổi tiếng nhất là nhà vô địch quyền anh Ali. Nói một cách thẳng thắn, 'Quốc gia một phần năm' là một tổ chức mạnh mẽ nhất trong số các tổ chức của những người đen và xanh. Bằng bản năng, Tống Á biết tổ chức này không dễ gì dây vào.
(*) Ý chỉ đạo Hồi.
"Cậu là người trung gian tốt nhất. Hãy đến tìm Steven. Cậu rất thông minh. Một nhạc sĩ có hai ca khúc đạt được nhiều đĩa bạch kim cũng sẽ khiến Rakim cảm thấy được tôn trọng. Hãy đề nghị lão Jones và Rakim quản thúc 'cậu bé sóng', hai bên ngừng chiến. Việc này cả hai phía đều sai, lần ở Baltimore, thằng bé đó chắc chắn làm việc theo sự sắp đặt của MCA. Rakim là người của MCA, họ muốn phá hoại việc phát hành album của Lowry Bé, sau đó giả vờ làm người tốt để lấy đi album của chúng tôi, lấy quyền phát hành Thift Shop của cậu. Cậu có một số hiểu lầm với những người da đen trong giới âm nhạc ở New York đúng không? Steven, lão Jones và Rakim, họ có ảnh hưởng lớn trong giới âm nhạc của người da đen ở New York, hãy đi nói chuyện với họ đi."
Miễn là không phải xử lý những ý kiến đánh giá liên quan đến Lowry Bé, còn ở những trường hợp khác Pablo sẽ là một người rất điềm tĩnh và có sức thuyết phục. "Hãy nhớ rằng, bọn họ cũng sợ chúng ta. GD (bang Phúc Âm) mạnh hơn tất cả các băng đảng của người da đen ở New York. Tôi vừa gọi điện cho đại ca. Đại ca nói hắn sẽ ủng hộ chúng ta. "
"Pablo, đừng để Lowry Bé muốn làm gì thì làm, đừng khiến Tony gặp nguy hiểm!" Tống Á nghiêm túc cảnh báo.
"Chính Tony là người ra tay đánh người đầu tiên." Câu nói của Pablo khiến Tống Á lập tức phải cạn lời.
Vào lúc ba giờ sáng, Tống Á vội vã ra ngoài và bắt xe đến một nhà hàng gà rán hẻo lánh ở thị trấn Queens.
Khi đứng ở cửa, Tống Á bị lục soát khắp người. Sau khi đi vào, ngoài Steven và ông già da đen đứng bên cạnh, những người khác đều là thanh niên trong trang phục đường phố, có khoảng mười mấy đứa, ngồi chật kín trong cửa hàng.
"Giới thiệu một chút, APLUS..."
Steven giới thiệu Tống Á với họ. Hắn chỉ vào ông già da đen đứng cạnh mình, "Lão Jones." Sau đó, chỉ vào một cậu nhóc da đen đội một chiếc mũ bóng chày màu trắng khoảng tầm 20 tuổi. "Rakim." Cuối cùng chỉ vào một chàng trai trẻ mặt mũi bầm tím, "Nasir, cũng chính là 'cậu bé sóng'."
"Yo..." Tống Á cố gắng giữ tinh thần thoải mái dưới ánh nhìn chăm chú của hơn hai chục cặp mắt và dùng ngữ điệu đường phố để chào bọn họ.
Đôi mắt cậu bé kia lộ vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người khác, không hề phản ứng với lời nói của Tống Á. Ngược lại, hai người kia vẫn rất thân thiện.
"Dừng chiến được không? Kết thúc ở đây nhé?" Tống Á cũng lười tìm một chỗ ngồi, trực tiếp thể hiện ý định của mình.
"Không bao giờ!" "Cậu bé sóng" tức giận trả lời.
"Đứa trẻ hư đốn này! Con nghĩ con là ai??" Lão Jones tức giận nói "Con có muốn ngồi tù cả đời không?! Tại sao ta lại sinh ra một người như con chứ..."
Steven ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Tôi nói rõ ràng rồi, việc này cả hai bên đều sai, phải không? Rakim?" Tống Á nhìn Rakim.
"Tôi biết rằng gần đây cậu rất nổi tiếng, APLUS. Cậu đã ký hợp đồng với Colombia Records phải không?" Rakim nhếch miệng cười. "'Thrift Shop', với 'Gửi De Klerk', hả, nếu không phải vì thành tựu hai bài hát đó của cậu thì với cách nói chuyện này của cậu, tôi chắc chắn một lúc nữa cậu sẽ không thể bước chân ra khỏi cánh cửa này đâu."
Một tên tay sai của Rakim lấy súng ra và để lên bàn.
"Rakim!" Steven hét lên.
Rakim nghiêng đầu ngầm bảo người đàn em thu lại khẩu súng.
Tống Á thậm chí đã thầm X mẹ Pablo ở trong lòng, nhưng hắn biết lúc này không được tỏ ra lúng túng, "MCA, Baltimore." Tống Á nhắc lại sự việc lần trước. "Tôi nói cả hai bên đều sai chẳng lẽ không đúng sao?"
"Vậy thì sao? Chuyện em tôi bỗng dưng bị đánh không thể cho qua dễ dàng." Rakim không giở trò phủ nhận sự việc, anh ta hướng về phía thằng nhóc kia, bĩu môi.
"Tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu bé này." Tống Á nói những lời mà Pablo đã bảo. "Lowry Bé cũng đã tự dưng bị người ta làm nhục đấy thôi. Cha anh ta, trước đây là thủ lĩnh của GD, đã chết vì chiến tranh giữa các băng đảng. Các ông lớn của GD đang chăm sóc cậu ta. Nếu hôm nay mọi người không thay đổi ý định, các tay súng của bên đó sẽ xuất phát từ Chicago vào sáng mai. Tôi cũng không nói dối. "
"Nasir..." Giọng lão Jones run run.
"Đừng để bị người ta dọa, bố ạ." Cậu bé vẫn đứng đó.
"Rakim!" Steven nhìn chằm chằm vào Rakim.
"Haiz..." Rakim thở dài và đặt tay dưới khăn trùm đầu.
"Hãy để mọi việc đi vào quá khứ, được chứ?"
Tống Á nắm lấy cơ hội và bắt đầu nói dối: "Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Trong tương lai, chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác. Mọi người đang ở New York còn chúng tôi ở Chicago. Nếu nói về lợi ích, chỉ cần chúng ta hợp tác, album chắc có thể tăng thêm lượng bán ra..."