Chereads / Chicago 1990 / Chapter 68 - CHƯƠNG 68: Thẻ khám sức khỏe

Chapter 68 - CHƯƠNG 68: Thẻ khám sức khỏe

Nghĩ một chút cũng đủ hiểu, một kẻ nghèo nàn đầu đường xó chợ sao lại không muốn ký hợp đồng với công ty đĩa hát lớn chứ. Nhưng là một rapper biểu tượng cho sức sống mãnh liệt vượt qua nghịch cảnh của người da đen, anh ta luôn phải tỏ ra đối địch với các công ty đĩa hát lớn, những tổ chức đại diện cho dân da trắng, thể hiện qua các ca từ của mình, từ đó thu hút sự ủng hộ của tầng lớp người da đen ở dưới đáy xã hội. Vấn đề tiến thoái lưỡng nan này rất khó giải quyết, 'trở thành tay sai cho MCA, làm những việc dơ bẩn", "cậu bé sóng" và thậm chí Rakim không thể để chuyện này bị truyền bá rộng rãi. Điều đó sẽ tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực đối với họ.

  Mặc dù "cậu bé sóng" đã giành chiến thắng một cách quang minh chính đại trước Lowry Bé trong trận rap battle, nhưng mà việc Lowry Bé đánh người hoàn toàn không hợp lý. Tuy nhiên, đúng như những gì mà Pablo đã nói, 'bọn họ cũng sợ chúng ta', các rapper và băng đảng da đen ở Newyork vẫn chưa nắm được quyền kiểm soát thành phố, cho nên khi đứng trước bang GD, vốn đã nắm quyền buôn bán hàng cấm ở Chicago, họ rõ ràng không thể hoàn toàn tự tin.

  Thân phận của Tống Á giúp cho mọi việc diễn ra thật suôn sẻ. Rakim là một rapper nổi tiếng đã trải qua rất nhiều chuyện nên tuyệt đối không phải là một kẻ ngu ngốc.

  Vào lúc năm giờ sáng, sau khi nhận được cuộc điện thoại từ Tống Á, Pablo đã đích thân mang đến một số điều kiện bồi thường cho "cậu bé sóng", khiến cho đối phương không cảm thấy tức giận nữa.

  "Chàng trai, cậu làm tốt lắm."

  Steven thấy tình hình đã được xoa dịu, cảm thấy vô cùng hài lòng. Ông ta chủ động mời Tống Á ra bên ngoài để trò chuyện.

  "Không ai muốn thấy sự cố bạo lực xảy ra." Loại lời nói đạo mạo ra vẻ này hiện giờ Tống Á thích nói lúc nào cũng được.

  "Ôi, đám NGer ấy chưa bao giờ khiến tôi được yên. Băng đảng da đen cần những người trẻ tuổi như cậu." Steven ngáp, "Bọn tôi già rồi, sắp không thể đảm đương nổi nữa rồi."

  "Ông nên chú ý đến sức khỏe của mình."

  Hai người chỉ nói với nhau vài câu đơn giản, lão Jones vui vẻ đi tới để bắt tay với Tống Á, "May mà có cậu giúp đỡ."

  "Con trai của ông thật sự rất giỏi, có thể khiến cho Lowry Bé tức giận đến như vậy." Tống Á mỉm cười đáp lại.

  Nhạc sĩ nhạc jazz nổi tiếng này chắc chắn là một người rất chiều con trai. Khóe miệng ông ta nhếch lên, "Cứ cho là thế đi, nếu nó có thể sửa đổi được tính cách của mình thì tôi liền cảm ơn trời đất. Lần này coi như là một bài học đối với nó."

  "Đúng rồi."

  Tống Á không quên mục đích ban đầu của mình. "MV của tôi đang thiếu một nữ diễn viên. Mọi người có thể giới thiệu cho tôi một người được không? Hai người biết đấy, tôi đã có một chút hiểu lầm với giới làm nhạc ở đây. Lần này tôi không muốn lại mắc phải sai lầm đó nữa."

  "Những cô gái da đen ở New York này tùy cậu lựa chọn." Steven hài lòng hơn, ánh mắt nhìn Tống Á cũng thay đổi.

  "Ừ!" Lão Jones hiểu ý bắt đầu tung hứng. "Steven là một nhân vật lớn. Cậu có thể nhờ ông ấy giúp đỡ."

  "Ha ha ha ha..." Steven mỉm cười và xua tay hết lần này đến lần khác: "Chúng ta già rồi, sắp hết thời rồi. Tương lai sắp tới sẽ là thời đại của những người trẻ tuổi như APLUS."

  "Tôi sắp hết thời, nhưng ông vẫn rất quan trọng đối với công Atlantic Records."

  "Nói cho cùng thì vẫn là làm thuê cho người da trắng thôi? Jones, trước đây ông còn nổi tiếng hơn cả tôi. Cái con người này, ông còn nhớ sự việc xảy ra vào năm 1968 không? Lần diễn concert ở Atlanta, tôi có để ý đến một cô gái. Không phải sau đó cô gái này đã nằm trên giường của ông sao? Hả? "

  "Ồ, tôi không nhớ rõ lắm."

  "Ông là một lão già đến nửa câu thôi mà cũng không thể nói thật."

  "Ồ! Lão già này, mối thù hơn hai mươi năm trước rồi mà bây giờ vẫn còn ghim trong lòng à."

  "Theo ý của ông thì tôi là một người nhỏ mọn sao?"

  "Không không không..."

  Hai người càng nói càng đi xa chủ đề ban đầu.

  "À, để tôi giải thích với mọi người một chút, chi phí quay MV của tôi rất thấp, tiền công trả cho nữ diễn viên sẽ không quá bốn nghìn đô..." Tống Á nhanh chóng chuyển đề tài quay lại vấn đề chính, "Một người thôi, tôi chỉ cần một người là được rồi, tôi không muốn các người đại diện phải tranh giành. "

  "Cậu yên tâm, để tôi đi gọi điện thoại, khoảng hai ngày nữa sẽ có người." Steven hứa.

  Hơn sáu giờ, Pablo cũng đi ra, ông ta đi đến trước mặt của Steven, "Steven, lần này..."

  "Hãy để ý đến Lowry Bé? Đừng để tôi phải nghe thấy chuyện này một lần nữa."

  Steven không khách khí mà cảnh cáo Pablo.

  "Tôi sẽ chú ý, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa."

  Pablo cúi người, ông ta nói tạm biệt với Steven và lão Jones, sau đó nháy mắt với Tống Á rồi một mình rời đi.

 Rakim ôm lấy "cậu bé sóng" vẫn đang phẫn nộ bất bình, cùng nhau đi ra. "Vì Lowry Bé đã chịu nhường nhịn trước, nên chuyện lần này kết thúc ở đây, tôi rất coi trọng cậu. Sang năm tôi sẽ cùng với 'đại giáo sư' tổ chức một buổi biểu diễn. Lúc đó sẽ cho cậu cơ hội được xuất hiện trên sân khấu, cậu thấy thế nào?"

   "Cậu bé sóng" vẫn cảm thấy rất uất ức.

  "Con là một đứa trẻ hư, Rakim đã cho con cơ hội mà con lại không biết cảm ơn cậu ấy sao?" Lão Jones lại bắt đầu dạy dỗ đứa con của mình.

  "Cảm ơn, Rakim." "Cậu bé sóng" nói nhỏ.

  "Thế mới phải chứ." Rakim vỗ nhẹ vào khuôn mặt bầm tím của cậu bé. "Nhìn xem, nhìn xem, khuôn mặt này, rất giống với Michael Corleone*. Đây là biểu tượng của danh dự, đừng làm vẻ mặt khóc lóc ủ rũ nữa đi. Tuy nhiên phải nói thật là, biệt danh của cậu quá khiêm tốn rồi, "cậu bé sóng", đứa trẻ, KID, có ai sẽ coi trọng cậu? Có biệt danh nào khác không? Người của tôi mà không có nghệ danh vang dội là không thể được."

(*) Một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Bố Già của Mario Puzo.

  "NAS." "Cậu bé sóng" nói, "Đôi khi họ gọi tôi là NAS*."

(*) Nas tên thật là Nasir bin Olu Dara Jones, một rapper, nhạc sĩ nổi tiếng người Mỹ.

  "Ừ! Tên này không tệ." Rakim quay lại nhìn mười mấy người đứng phía sau. "Có hay không?"

  "Hay, hay lắm..."

 Ngoại trừ người anh em vừa lấy khẩu súng cho Rakim đang cảm thấy sợ hãi. Nói chung kết quả cũng không tệ lắm. Ba ngày sau, Tống Á vội vàng đến buổi họp tiền kỳ lần thứ liên quan đến việc quay MV cho "I feel it coming".

  Bối cảnh đơn giản của MV rất nhanh chóng đã được dựng lên. Chuyên gia đạo cụ đang tô màu cho những miếng xốp dẻo để ngụy trang thành một tảng đá. Sỏi trên mặt đất đã được đặt, và tấm màn chuẩn bị cho việc thêm hiệu ứng sau khi quay xong cũng đã được treo lên.

  "APLUS."

  Giám đốc MV là một người đàn ông trẻ người da trắng tên là Zach Snyder. Ông ta đưa một bản phác thảo khung cảnh cho Tống Á xem. "Hãy nhìn xem, dựng bối cảnh như vậy có được không?"

  "Màu sắc có chút không giống cho lắm?" Tống Á nhìn vào hiệu ứng màu sắc của phong cảnh không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.

  "Cậu không cảm thấy làm như vậy rất đẹp hay sao?" Zach Snyder hỏi.

  "Ồ... không cần làm như vậy đâu, chỉ cần làm theo kế hoạch ban đầu là được, Zach."

  Tống Á suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là không nên nói quá nhiều. Hắn đã cắt bỏ đoạn video có nội dung chào mừng thế kỷ XX, cũng như cắt giảm hiệu ứng người hóa thạch có giá thành cao. Hai người đàn ông đội mũ giáp ở cuối MV cũng không xuất hiện, tất cả đều đã bị cắt giảm. Điều này đã mang đến hiệu quả ngay lập tức. Các nhà sản xuất trên danh nghĩa ở Colombia cảm thấy rất hài lòng với việc kiểm soát chi phí. Họ chỉ thỉnh thoảng nhìn qua một chút. Quyền phát ngôn của Tống Á không biết từ bao giờ đã được tăng lên rất nhiều. Người điều khiển trước mặt này là một người đạo diễn mới, cũng không có vấn đề gì đặc biệt.

  "Được rồi, cậu nói đúng." Zach Snyder cảm thấy hơi thất vọng. Anh ta vội vàng đi làm việc khác.

  "APLUS, cô gái kia đến rồi." Các nhân viên thông báo với Tống Á.

  Cô gái được Steven giới thiệu cuối cùng cũng đến. Tống Á đi đến phòng họp nhỏ và thấy một người phụ nữ da đen đang đợi bên trong.

  "Xin chào." Hắn đi tới bắt tay với cô, đồng thời tỉ mỉ đánh giá.

  Cô gái, không, người phụ nữ chừng hai mươi tuổi. Cô rất gầy, cao gần một mét bảy, không thể nhìn rõ được cơ thể ẩn trong chiếc áo khoác da như thế nào. Khuôn mặt của cô gái thuộc kiểu con lai mà Tống Á rất thích. Làn da cô hơi nghiêng về màu đen nhiều hơn một chút, các đặc điểm trên khuôn mặt rất thoáng, vô cùng vô cùng xinh đẹp. Tuy nhiên tinh thần của cô không hang hái chút nào. Mỗi cái bắt tay hay câu nói xin chào của cô đều uể oải, cảm giác như chưa được ăn cơm vậy. Đặc biệt, cô còn để một lọn tóc mai uốn cong giống như Whitney Houston, chất tóc màu đen hơi nâu nhìn qua trông không ổn lắm.

  "Cô Berry đúng không?" Tống Á xem qua sơ yếu lý lịch của cô gái, "Hoa hậu Ohio, Hoa hậu Mỹ, wow..."

  "Có thể gọi tôi là Halle." Người phụ nữ nhìn Tống Á, uể oải cắn môi và nói. "Những thông tin trên đều là của ngày xưa rồi. Hiện tại tôi không đủ cao để có thể tham gia vào giới người mẫu. Bây giờ tôi chỉ là một diễn viên thất bại."

  Tống Á cảm thấy rằng trạng thái của cô gái này giống như đã hút thứ gì đó, lông mày hắn khẽ nhếch lên: "Cô ổn chứ? Tại sao tôi không thấy người đại diện của cô ở đây?"

  "Anh ấy đang ở Los Angeles, có rất nhiều việc phải làm." Halle trả lời.

  "Steven có đến với cô không?"

  "Steven? Ồ, ông già đó, đúng vậy." Halle nhìn sang phòng khách và cởi áo khoác da ra, để lộ chiếc áo gần như trong suốt mặc bên trong. Trong lớp áo trong suốt cô không mặc cái gì cả. Halle khẽ vặn thắt lưng, nhẹ nhàng tiến sát lại gần Tống Á và mạnh dạn nói: "Để có được vai diễn này, tôi còn phải ngủ với một vài người nữa nhỉ?" Rồi thổi vào tai Tống Á.

  "Phải không?"

  Tống Á nghĩ không ngờ lão Steven lại là loại người như vậy. Hắn dịch ra một chút nhằm tạo khoảng cách giữa hai người rồi nói. "Không cần, tôi có thể tự làm chủ."

  "Nhưng dáng người cô ta thực sự rất đẹp. Mặc dù gầy nhưng chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần ngóc lên thì ngóc..." Tống Á âm thầm nuốt nước miếng.

  "Cậu là APLUS phải không? Steven yêu cầu tôi mọi việc đều phải nghe theo lời của cậu." Halle dùng ngón tay gãi nhẹ lên ngực Tống Á.

  "Cô có phải là người nghiện ma túy không?" Tống Á hỏi thẳng. Hắn dự định để cho người của Colombia Pictures đưa cô đi làm xét nghiệm nước tiểu và các loại xét nghiệm khác. Hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với những kẻ nghiện ma túy.

  "Không!"

  Halle thu hồi biểu cảm quyến rũ và bàn tay đang đặt trên ngực Tống Á. "Tôi chỉ là, tôi chỉ mới gần đây thôi..." Cô hơi mất tự nhiên lấy từ trong chiếc ví Queri ra một mảnh giấy và đưa nó ra. "Cơ thể tôi gặp một số vấn đề."

  "Bệnh tiểu đường cấp độ 1..." Tống Á nhận ra đây là thẻ kiểm tra y tế.

  "Còn đây nữa." Halle chỉ vào các mục kiểm tra sức khỏe khác, xét nghiệm ma túy và bệnh truyền nhiễm đều là âm tính.

  "Ừ." Tống Á gật đầu.

  "Cậu có tin tưởng Steven không? Nếu cậu tin ông ta thì nên biết rằng tôi cũng là người một nhà. Tôi hiểu các quy tắc. Cậu không phải lo lắng tôi sẽ làm cho cậu mắc một số bệnh linh tinh đâu." Halle lại bắt đầu, cô khẽ ngả người vào ngực Tống Á, "Tôi rất cần vai diễn này. Tôi đến New York để nổi tiếng, nhưng bây giờ..."

  Cô ta đột nhiên rơi nước mắt. "Tôi là một diễn viên thất bại, ngay cả một nơi để ở cũng không có. Tất cả tài sản chỉ có một vài chiếc váy dạ hội đắt tiền để ở trong túi. Cách đây không lâu lại đột nhiên bị bệnh, đến cả quản lý cũng không quan tâm tới sự sống chết của tôi..."

  "Khụ khụ, diễn xuất của cô rất tốt, Halle..." Tống Á liên tục lui về phía sau.

  "Nếu tôi thực sự có thể diễn xuất được như thế này, tôi sẽ không phải khổ sở như thế này."

  Có thể do Tống Á liên tục né tránh khiến cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Cô cầm chiếc áo khoác da lên và mặc vào chuẩn bị sẵn sàng để đi ra ngoài.

  "Cô định đi đâu vậy?" Tống Á hơi khó hiểu.

  "Cậu đã không muốn làm gì tôi, tôi không đi còn ở lại đây để làm gì?" Halle thản nhiên trả lời.

  "Steven đã không nói gì với cô sao?"

  "Nói cái gì cơ?"

  "Cô là người duy nhất mà tôi đang tìm kiếm. Cô có thể đến đây và không phải ngủ với bất kỳ kẻ nào. Nữ diễn viên trong MV của tôi chính là cô."