Vài ngày sau là lễ hội âm nhạc Chicago. Milla gần như ngay lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý. Khi cô đi vào công viên Grant, các phóng viên đã sớm chờ đợi từ rất lâu, họ cùng nhau xông đến, ống kính camera của nhiếp ảnh gia chớp nháy không ngừng. Việc này ngay cả nhân viên phụ trách tuyên truyền của SBK đi theo tháp tùng cũng bất ngờ. Tống Á và Aiur nhanh chóng mời bảo vệ đến để đuổi đám người này đi.
"Milla! Milla! Cô có ý kiến gì về kháng nghị của chính phủ Nam Phi không?"
"Milla! Cô có thời gian nhận phỏng vấn không? Tôi là phóng viên... Báo Chicago!"
"Nghe nói có người da trắng là lãnh đạo cấp cao đã gửi thư đe dọa tính mạng cô, là thật sao? Milla?"
"Milla! Dừng lại nói vài câu đi!"
"Milla, cô hãy nhìn bên này!"
"Milla! Xin hỏi cô có ý kiến gì về tình hình vùng Trung Đông lúc này không?"
"Mi..."
Sau khi hộ tống Milla vào hậu trường, Tống Á xoa bờ vai có chút đau nhức: "Tình hình vùng Trung Đông, cái quỷ gì vậy..." Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Không bao lâu sau, đại diện hãng phim Colombia đến phỏng vấn họ. Trước đó anh ta đã thảo luận qua với bà Jovovich rất lâu, sau đó nhờ mối quan hệ với nhân viên tuyên truyền SBK nên đã liên hệ được với Tống Á.
"APLUS, chuyện tình cảm của hai người sẽ không công khai đúng không?" Anh ta hỏi Tống Á.
"Vâng." Tống Á khẳng định. Điều này hắn đã trao đổi qua với Daniel, nữ thần tượng ở thời đại này mà công khai chuyện tình cảm thì không có nửa điểm tốt, hầu hết các nơi trên thế giới đều như thế.
Anh ta lại hỏi: "Cậu có thể ký một hợp đồng giữ bí mật chuyện này không? Ít nhất trước khi bọn tôi khởi quay bộ phim 'Trở lại eo biển xanh' vào nửa cuối năm nay. Vì Milla, hãng phim Colombia chúng tôi quyết định gây quỹ tuyên truyền cho bộ phim này. Chúng tôi nhất định phải có sự cam đoan không có bất ngờ gì xảy ra."
"Anh và người đại diện của tôi nói chuyện đi, về nguyên tắc thì tôi đồng ý."
Tống Á điện thoại gọi Hayden đến.
Lúc Hayden đến còn dẫn theo một người quản lý cấp cao đại diện cho công ty William Morris. Người này đến tìm bà Jovovich với mong muốn có được cuộc hẹn với người đại diện, đồng thời là mẹ của Milla.
"Bà Jovovich, cứ theo đà này, một mình bà sẽ không đủ sức lực để lo công việc của người đại diện cho Milla. William Morris chúng tôi đã có lịch sử lâu đời, xét về tính chuyên nghiệp..." Vị quản lý cấp cao kia bắt đầu ra sức chèo kéo bà Jovovich.
"Cho tôi nghe điều kiện của các anh đi, vừa rồi tôi cũng nhận được một cuộc gọi từ CAA đấy ( Creative Artist Agency, công ty quản lý tinh anh văn hóa sáng tạo)." Bà Jovovich đắc ý nêu ra tên một công ty quản lý nghệ sĩ hàng đầu.
"Đương nhiên, chúng ta hãy nói chuyện riêng đi."
Nhìn hai người đi xa, Hayden có chút chán nản nói với Tống Á: "Nếu tôi đi trước một bước thì tốt rồi, bây giờ... Haiz! Sao tôi không nghĩ đến điều này sớm hơn nhỉ!"
Tống Á cười cười, "CAA phải không?" Xem ra lúc ký kết phần hợp đồng tiếp theo với Hayden, cần phải đem chiêu của bà Jovovich học lấy.
"Này, APLUS, giờ có rảnh không? Chúng ta nói chuyện đi." Lúc này Dyle đến tìm hắn.
Hai người tìm một nơi yên tĩnh, Dyle nói thẳng: "Công ty A+ Audio, vì sao không có phần của tôi? Đó là sáng kiến của tôi, tôi cũng bỏ nhiều công sức, vốn tưởng rằng cậu sẽ dẫn tôi theo."
"Chuyện là như thế này."
Thật ra lúc Tống Á làm ở công ty này thì cũng nghĩ đến việc cho Dyle một chức vị, thậm chí nhượng lại một chút cổ phần cũng không phải là không thể được. Nhưng về sau hắn bị Tống A Sinh ngăn lại. "Kế toán của tôi đề nghị tôi dùng công ty này để tránh thuế một cách hợp lý, cho nên... Anh biết đấy, điều đó sẽ không thuận tiện cho cổ đông khác tồn tại. Hơn nữa công ty này tôi tạm thời không có ý định đổ nhiều vốn. Trước mắt tôi cũng chưa có nhiều bản hòa âm cần giữ bản quyền. Nói riêng ca khúc "Gửi De Klerk" lần này, phí nhượng quyền dành cho hai bản hòa âm mà SBK chỉ trả không đến một nghìn đô, còn chưa đủ để tôi đăng ký thành lập công ty, chẳng lẽ để cho anh gia nhập vào rồi cùng nhau bỏ tiền sao?"
Dyle suy nghĩ một chút thì gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý giải thích của cậu, xin lỗi, APLUS, tôi là người bụng dạ thẳng thắn, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Tôi chỉ là có chút hoang mang với tương lai mà thôi. Cậu biết đấy, nhìn thấy Milla được mọi người coi trọng, mà trong bài hát này các thành viên nhóm nhạc chúng tôi không có địa vị. Nó là của cậu, là của Milla, không phải của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thù lao đệm nhạc cho các buổi biểu diễn mà thôi, SBK muốn thay ai thì tùy ý thay người đó."
Tống Á nghe xong, hiểu anh ta đang buồn rầu, hắn cười rồi đưa nắm tay ra: "Không có gì, tôi thích tính cách của anh, thanh niên rock and roll đúng không? Ha ha, Dyle, ngày nào đó nếu anh không muốn làm với SBK, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi."
Dyle ngượng ngùng mỉm cười, đụng tay vào cái nắm tay của Tống Á: "Cảm ơn, APLUS."
"Milla, chuẩn bị đi! Còn có mười lăm phút nữa thôi!" Người của lễ hội âm nhạc đi vào thông báo, Dyle và bọn họ vội vàng bắt đầu chuẩn bị thiết bị để biểu diễn.
Khi Milla từ phía sau đài đi ra ngoài, Tống Á chợt nghe thấy tiếng hoan hô vang dội bên ngoài.
"Alexander, cảm ơn cậu!"
Hôm nay, người điện thoại cho bà Jovovich nhiều không đếm xuể. Khi bà ta nghe xong một cuộc điện thoại, tâm trạng lại vô cùng hưng phấn nên đổi sang gọi tên ở nhà của Tống Á: "Cậu đã cho Milla ca khúc để cứu chúng tôi, cũng cứu cả chồng của tôi nữa. Vừa rồi ngân hàng đột nhiên đồng ý tiếp tục cho công ty của ông ấy vay tiền."
Tống Á nhíu mày: "Bài hát này của tôi là viết cho cô Milla Jovovich, các người hạn chế dùng tiền của cô ấy là được rồi."
"Tôi biết, bố của Milla chỉ là vận khí không tốt..."
Hình như điện thoại của bà Jovovich lại vang lên.
"Chờ đến khi Milla mười tám tuổi, nói gì thì nói cũng phải khuyên cô ấy thoát khỏi cặp cha mẹ tham lam này." Tống Á âm thầm tính toán trong đầu.
Mỗi ngày trong lễ hội âm nhạc, Milla lại được hoan nghênh nhiệt liệt hơn ngày trước đó. Sang đến ngày thứ tư, cũng là ngày cuối cùng, danh tiếng của cô thậm chí đã áp đảo tất cả các ban nhạc rock có mặt, trong khi đó lễ hội âm nhạc này lấy Rock and roll làm chủ đạo. Mỗi khi cô hát đến "hua q…", dưới khán đài lại hòa cùng âm thanh như đã qua huấn luyện. Ban tổ chức muốn lấy lòng người nghe, lại yêu cầu cô hát thêm một lần nữa.
Milla vốn là một cái tên đang từ từ mờ nhạt dần trong giới người mẫu và quảng cáo, vậy mà nay bà Jovovich tiếp nhận lời mời không ngớt, buổi sáng ngày thứ ba, hình như trong tay bà ta đã không thấy chiếc điện thoại cũ nữa mà đổi thành một chiếc Motorola.
Nhân viên tuyên truyền SBK cũng hưng phấn một cách khác thường. Tất cả lịch trình tuyên truyền còn lại đều bị hủy bỏ, vì lời mời từ khắp nơi đã khiến bọn họ có rất nhiều lựa chọn, điều đó có nghĩa là tất cả hoạt động tiếp theo đều sẽ được thu phí, hơn nữa còn chào giá rất xa xỉ.
"Mệt chết thôi!" Milla hát xong thì bỏ vào hậu trường, bĩu môi đầy oán giận: "Có một tên ngu ngốc, ngày nào cũng đứng ở hàng đầu hét 'hua q' với tôi, có thể gọi nhân viên cảnh sát bắt hắn không?"
"Ôi con gái yêu!" Bà Jovovich tiến lên ôm lấy Milla, nhảy nhót như một cô bé con rồi nói to: "Con biết vừa rồi mẹ nhận được điện thoại của ai không? Là của Anna Wintour, chủ biên tờ VOGUE (Tạp chí về thời trang nổi tiếng thế giới)!"
Sau khi đưa hai mẹ con lên máy bay, một mình Tống Á trở lại căn nhà mới của hắn.
Mở cửa, hắn đặt chìa khóa vào giỏ nhỏ, bên cạnh là thông cáo báo bảng xếp hạng và hai quyển tạp chí Rolling Stone được xếp ngay ngắn. Hắn cầm lấy tạp chí Billboard, mở tivi Sonny mới mua ra, sau đó thả người vào trong ghế sofa bằng da thật thoải mái.
Công nghệ trinitron khiến cho màn hình tivi này vô cùng diễm lệ, bên trong đang phát bộ phim hài tình cảnh quốc dân: "The Growing Pains".
Tống Á không có hứng thú với phim truyền hình thời đại này, hắn để cho tivi mở không, lật đến danh sách bảng ca khúc, nhìn qua một lượt.
"Thrift shop" vẫn chưa rớt khỏi Top 50, trước mắt nó đang ở vị trí bốn mươi bốn. Nghe nói phiên bản phòng thu của lão Joe và Lowry Bé đã thu xong ở SBK, vào khoảng cuối tuần sẽ được phát hành.
"Gửi De Klerk", trong thời gian một tuần đã từ vị trí mười bảy nhảy lên vị trí thứ ba, xếp sau "The Power" của nhóm SNAP. Vị trí thứ nhất chính là "Vision of love" của Mariah Carey.
"Không có tí tinh thần nào..."
Tống Á đột nhiên cảm giác mình có phần mất đi mục tiêu, hắn lười biếng bước về phòng, ngồi vào trước bàn học, mở ra một quyển bài tập vi phân và tích phân. Chẳng mấy chốc việc học tập khiến hắn say mê như quên đi tất cả mọi thứ.