Ở Capitol Hill*, Tống Á - người đã đặt lịch hẹn đã chuẩn bị xong giấy tờ, đi qua các trạm kiểm soát được đảm bảo nghiêm ngặt, bảo an chặt chẽ, sau đó mới có thể đến được cửa văn phòng của thượng nghị sĩ Underwood tại tòa nhà Capitol Hill.
(*) Tòa nhà Quốc Hội Hoa Kỳ.
Trong hành lang mọi người hoặc nói chuyện thì thầm với nhau hoặc ôm cọc công văn dày cộm. Tất cả người ở đây đều đi lại rất vội vàng, không ai cảm thấy hứng thú tò mò gì đối với thân phận ngôi sao ca nhạc của hắn, có được một ánh nhìn cũng là điều hiếm hoi.
"Nơi này liệu có thể xem như là trái tim của nước Mỹ không?"
Tống Á đang suy nghĩ về điều đó, "Vào đi, nghị viên UnderWood đang đợi cậu đó." Người đàn ông da trắng khoảng chừng ba mươi tuổi dẫn đường, đẩy cửa ra, dẫn hắn vào phòng.
"Cảm ơn anh, Stamper." Tống Á hướng về phía anh ta gửi lời cảm ơn.
"Gọi tôi Douglas là được rồi."
Anh chàng rắn rỏi này là Douglas Stemper, trợ thủ và cố vấn được nghị viên Underwood tín nhiệm nhất. Khi mới gặp, Tống Á còn hiểu lầm anh ta là nhân viên điều tra của cục thuế quốc gia hoặc là FBI. Douglas Stemper chính là loại người mà khi người khác nói chuyện thì không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú quan sát đối phương, một lòng muốn nhìn thấu sự chân thành hay giả tạo của đối phương.
Nằm bên trong tòa nhà Quốc Hội, nơi có thể dễ dàng bắt gặp chín ông đại nghị viên và một ông tham nghị viên, văn phòng của nghị viên Underwood mới nhậm chức cũng không lớn. Ngay sau cửa vào là một văn phòng nhỏ, một nữ nhân viên văn phòng đang ngồi trước máy vi tính, sau đó là một phòng khách đơn giản kiêm phòng chờ, cũng chỉ có vài bộ ghế sofa dài mà thôi. Cuối cùng còn có một cánh cửa, chắc hẳn nơi đó là phòng làm việc của Underwood, hiện giờ cánh cửa đang đóng chặt.
Chờ một lát, Douglas bảo Tống Á ngồi lên sofa, gõ gõ cửa, thò đầu vào bên trong nói: "APLUS đã đến rồi."
"Cho cậu ta vào đây!" Giọng nói dõng dạc của Underwood vọng ra.
Tống Á lại đứng lên, theo Douglas đi vào.
Bên trong trừ nghị viên Ander Wood ra, còn có thêm ba người da đen và một người da trắng. Họ đang ngồi vây quanh bàn làm việc của ông ta, lúc này tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn.
"Xin chào, chào đón chàng minh tinh Chicago trẻ tuổi của chúng ta." Underwood đứng lên mỉm cười và đưa tay ra.
"Rất vinh hạnh được gặp lại ngài, ngài Underwood." Tống Á nhanh chóng tiến lên cùng ông ta bắt tay một cách hồ hởi.
"Mọi người biết nhau cả rồi chứ?" Underwood chỉ vào bốn người khách nói.
Tống Á chỉ có thể nhận ra hai người da đen bên phía tay trái, đều là Mục Sư dòng Baptist. Một người trong dịp tuyên truyền "Gửi De Klerk" của Milla thì Tống Á đã từng hợp tác. Người này có sức ảnh hưởng rất lớn trong cộng đồng người da đen ở Nam Chicago, hình như tên là Ellison. Người còn lại là mục sư của nhà thờ ở gần nhà cũ của Tống Á tại Nam Chicago, ông ta là thần tượng của dì Tô Thiến, tên là William.
"Chào Cha Ellison, chào Cha William." Tống Á bắt tay bọn họ trước, "Xin chào, xin chào."Sau đó lại bắt tay với hai người bên phía tay phải, một người da đen và một người da trắng không hề quen biết. Douglas đưa đến một chiếc ghế dựa, hắn đi qua đó và ngồi xuống.
"Alexander, đã một năm nay cậu chưa tới giáo đường của tôi lần nữa nhỉ?" William hướng về phía hắn phàn nàn.
"À, một năm nay bận quá, mục sư William, con sẽ đi mà, Connie đã để cho con làm cha đỡ đầu cho con của chị ấy." Tống Á chỉ có thể nói tạm vài lời để ứng phó.
"Bây giờ người trẻ tuổi cũng không thích đến giáo đường nữa." Ellison lẩm bẩm một câu, sau đó chuyển sang nói chuyện chính.
Tống Á không rõ Underwood gọi mình đến với mục đích gì, chỉ có thể ngồi chờ ở một bên.
Nghe một hồi đại khái đã biết được mục đích mà bốn người đó tới đây. Người da đen bên tay phải là đại diện cho công nhân của công ty giao thông công cộng, người da trắng còn lại là luật sư đại diện cho công ty giao thông công cộng. Bởi vì Nam Chicago gần đây tình hình trị an chuyển biến tồi tệ, các tay lái xe buýt tổ chức một cuộc bãi công, yêu cầu cắt bỏ tuyến đường đi qua các khu vực nguy hiểm vào ban ngày, đồng thời hủy bỏ một số ca làm ban đêm.
Hai mục sư bên tay trái là đại diện cho người dân Nam Chicago, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Hiện tại tình hình an ninh của Nam Chicago càng ngày càng kém, số lượng dân nghèo càng ngày càng tăng, nếu như ông đồng ý với anh ta về vụ hủy bỏ bớt tuyến đường giao thông công cộng, nghị viên Underwood, lần sau giáo hội chúng tôi cũng sẽ không bối thư cho ông nữa đâu." Ellison cảnh cáo.
Tống Á biết đây là lời cảnh cáo rất nghiêm trọng, bối thư vốn là một thuật ngữ dùng trong ngành kế toán, được sử dụng phổ biến trong nhiều trường hợp và sau đó được mở rộng ra trở thành thuật ngữ chính trị, đại khái là việc một người lãnh đạo ý kiến* thể hiện sự tín nhiệm với một nhân vật chính trị, kêu gọi những cử tri chịu ảnh hưởng bởi mình ủng hộ nhân vật đó. Nam Chicago được viện trợ nhiều, thế lực công đoàn không lớn, bang phái lại không thể ra mặt kêu gọi, chỉ có những nhà lãnh đạo tôn giáo mới có năng lực kêu gọi cử tri, cho nên mục sư của khu dân cư thường là những đối tượng mà chính trị gia tranh nhau lôi kéo. Nếu Ellison tuyên bố không bối thư cho Underwood, thì cuộc bầu cử trong tương lai của ông ta sẽ chịu ảnh hưởng đáng kể.
(*) Oponion leader.
"Đừng như vậy, Mục sư Ellison." Nghị viên Underwood sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng chắc chắn có phần lo sợ, ông ta đá quả bóng da lên, "Chuyện này tôi quản thế nào được, chính quyền địa phương của Chicago..."
"Ông có thể làm được, ông có thế lực lớn, điều này mọi người đều biết." Ellison không dễ mắc lừa.
Nghị viên Ellison chuyển ánh mắt về phía hai người bên tay phải.
"Những tài xế trong công ty của chúng tôi đã biểu đạt rất rõ ý kiến của mình." Vị đại biểu công đoàn kia nói: "Một số tuyến đường, đặc biệt là trong ca đêm, quả thực như đang đánh cược với tính mạng của mình vậy. Tháng trước một chiếc xe buýt trở về phát hiện ra một bên bình xăng có hai vết đạn, hai tuần trước một nhân viên của chúng tôi bị mấy tên côn đồ ngồi trên xe đánh cho bị thương, đến bây giờ vụ án đó vẫn chưa được giải quyết."
"Tôi sẽ liên hệ với cảnh sát địa phương, để cho bọn họ..."
Nghị viên Underwood một lần nữa bị ngắt lời, "Chúng tôi không trông cậy vào cảnh sát, hiện tại yêu cầu phía tôi rất đơn giản, chúng tôi đi làm vất vả kiếm tiền, chứ không mạo hiểm mạng sống vì tiền." Đại biểu công đoàn nói.
"Hazzzz!"
Nghị viên Underwood thở dài, nhìn về phía Tống Á, " APLUS, cậu cũng xuất thân từ Nam Chicago đúng không? Cậu phát biểu ý kiến xem thế nào."
"Sao cơ…"
Tống Á không ngờ đối phương lại gọi tới tên mình, "Tôi đang học cấp ba..." Hắn vẫn dùng viện cớ cũ.
"Cậu ta đang học trường trung học tư ở phía Bắc thành phố, ngôi trường này rất tốt và môi trường sống quanh đó cũng thế. Cậu ta không sống ở Nam Chicago nữa rồi…" Mục sư William biết rất rõ, xem ra ông ta nghe được không ít thông tin từ dì Tô Thiến.
Tống Á không còn cách nào khác, nhìn về phía Underwood.
"Cậu hãy đứng từ góc độ là một cư dân bình thường, cứ thoải mái nói lên ý nghĩ của mình." Underwood hướng về phía hắn vẫy tay, "Thôi nào! Ở đây không ai trách phạt gì khi cậu nói sai đâu."
"Vâng…"
Tống Á thầm suy tính một chút, tình hình trước mắt không giống như vụ đại ca Kenneth, đều không được phạm lỗi với lão Joe hay Pablo. Mục sư nắm giữ phiếu bầu, mà chính mình còn muốn trông cậy vào Underwood vì muốn được hỗ trợ vụ thu mua này, còn về phần công đoàn công ty giao thông công cộng, đối với bản thân mình không có mối quan hệ lợi hại gì.
"Tình hình trị an ở Nam Chicago quả thực cần cải thiện." Hắn nói câu đầu tiên.
"Điều này tất cả mọi người đều đang hết sức cố gắng." Nghị viên Underwood trả lời.
"Và, ừm... dân nghèo ở Nam Chicago khá nhiều. Rất nhiều gia đình đều không có xe, đi lại di chuyển chỉ có thể trông chờ xe bus công cộng. Tôi lúc trước vẫn thường xuyên ngồi. Nếu như không còn xe bus, việc đi lại không thuận lợi sẽ khiến nhiều người nghèo sẽ bí quá hoá liều, tìm mọi cách để mua xe..."
Những lời này của Tống Á đều có được sự tán thành gật đầu của hai vị mục sư, nhưng đại biểu công đoàn không vui, "Bọn họ đi lại không tiện lợi, nhưng chúng tôi thì đang liều cả mạng sống đấy."
"Anh nói có phần hơi quá." Nghị viên Underwood phàn nàn.
"Chưa nói, không đồng ý thì các tài xế sẽ tiếp tục bãi công, hơn nữa về sau công đoàn cùng người nhà của công đoàn cũng sẽ không ủng hộ ông nữa, nghị viên Underwood ạ." Đối phương cũng cảnh cáo.
"Hừ!" Mục sư Ellison tức giận đến mức bắt đầu nói như bắn rap, "Các anh không thể như vậy được, man. Tập thể tài xế công ty anh cũng là người Nam Chicago kia mà? Tôi biết, rất nhiều người trong các anh đang sống Nam Chicago, tôi biết."
"Rồi sao? Vấn đề về trật tự công cộng không phải do chúng tôi gây ra. Mục sư các người đã không thực hiện tốt nhiệm vụ giáo dục cảm hoá."
"Chúng tôi đâu còn cách nào khác. Những người trẻ tuổi, đặc biệt là như APLUS, thanh niên lớn như vậy nhưng vẫn chưa một lần bước vào giáo đường, chỉ có phụ nữ cùng với người già tới nghe giảng đạo..."
Hai bên mỗi người một câu bắt đầu cãi lộn.
Tống Á nghe cuộc cãi nhau của bọn họ, suy nghĩ đã bay rất xa. Người ta nói rằng rap đường phố hình như bắt nguồn từ nhịp điệu nhịp nhàng trong những bài giảng của mục sư người da đen, giống như người lúc trước nhận giải thưởng Grammy - MC Hammer, phong cách rap của anh ta chịu ảnh hưởng rất sâu sắc của những mục sư người da đen.
"Bình tĩnh, bình tĩnh." Nghị viên Underwood xòe hai bàn tay ra, thật không dễ dàng gì để khiến cho hai bên ngừng cãi vã, "APLUS, cậu có biện pháp tốt nào không? Douglas?" Ông ta ngả người trên ghế, nhìn về phía Tống Á cùng Douglas.
Douglas nhún nhún vai, không nói gì.
"Tài xế công ty các anh đang đấu tranh vì an toàn cá nhân chứ gì?" Tống Á chợt nhớ tới một câu thành ngữ Trung Quốc, trong đầu nảy ra ý tưởng. Sau khi đối phương gật đầu hắn liền nhìn về phía hai vị mục sư, "Số lượt xe buýt trong một ngày dĩ nhiên không thể giảm bớt…"
Có được sự ra hiệu đồng tình của Ellison cùng William, hắn nói tiếp: "Vậy không phải là rất đơn giản sao? Dưới nguyên tắc không cắt giảm số lượt xe, chúng ta có thể để điều chỉnh số tuyến đường cùng số xe mà... Thế này nhé, tôi đã ở Nam Chicago này mười mấy năm, theo những gì tôi biết, trường công lập sau khi tan học, học sinh bị lỡ xe đưa đón của nhà trường và phải đứng đợi xe bus rất lâu, tuyến đường đó an toàn, bang phái cũng sẽ không làm khó, chúng ta có thể giảm bớt số chuyến ở những đoạn đường nguy hiểm, gia tăng các tuyến đường dành cho học sinh sinh viên. Còn cả siêu thị trước khi đóng cửa, rất nhiều người nghèo sau khi mua được hàng tốt giá rẻ phải đợi xe bus hàng nửa giờ và thậm chí là đợi lâu hơn nữa. Cũng giống như trên, chúng ta có thể cắt bớt các chuyến đi qua những đoạn đường nguy hiểm để tăng thêm số chuyến đi ở những đoạn đường qua siêu thị…"
Hắn chậm rãi mà nói, "Còn có những tuyến đường khác có thể giải quyết khó khăn thực tế của người dân, mà trên những tuyến đường đó, các bang phái sẽ không tiện động tay động chân, bởi vì người ở các khu vực này đa phần là những phụ nữ đi đón con cái của mình. Điều chỉnh như vậy, nhìn chung số lượt xe chạy không thay đổi, Ellison cùng mục sư William trở về có thể nói rõ với cư dân Nam Chicago. Tuy nhiên ca đêm cùng các tuyến xe đi qua đoạn đường nguy hiểm sẽ giảm lượt chạy xuống, sự an toàn cho thân thể người lái xe cũng được bảo đảm hơn."
Khi Tống Á nói xong, hai người vừa rồi còn tranh cãi với nhau bây giờ đã im lặng, cúi đầu bắt đầu tính toán được mất.
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! APLUS!" Nghị viên Underwood vỗ tay cười to, "Đây chính là mục đích tôi để cho cậu tham dự cuộc thảo luận! Thấy thế nào?" Ông ta nhìn vào hai người kia, "Dựa trên cơ sở của ý tưởng này, chúng ta có thể cùng thảo luận ra một phương án giải quyết cụ thể rồi chứ?"
Đại biểu công đoàn cùng luật sư nhìn nhau, đều gật đầu. Hai mục sư tự nhiên chẳng còn biết nên nói gì, đón trẻ và mua những món hàng rẻ tiền đều là phụ nữ làm, mà những người này chính là thành phần chủ yếu trong tín đồ của họ.
"Biểu hiện hôm nay của cậu rất xuất sắc, chả trách Claire trong điện thoại hết lời khen cậu." Underwood tiễn bốn người kia ra về, trở về đặt tay lên vai Tống Á, "Sao cậu lại đến đây?"
Tống Á nhìn về phía Douglas, Douglas tự giác đứng lên. Underwood ra hiệu không cần, "Douglas là người tôi tín nhiệm nhất, cậu cứ nói thẳng đi."
Tống Á nói về việc các nghị viên cản trở vụ thu mua…
"À…" Ander Wood sờ sờ cằm, "Chuyện nhỏ." Ông ta nhìn Douglas, "Vừa rồi lời của APLUS cậu cũng nghe thấy rồi chứ?"
Douglas gật đầu.
"Cậu giúp cậu ta hoàn thành chuyện này đi." Underwood nói.
Đêm đó, Douglas từ chối lời mời đến nhà hàng Pháp sang trọng của Tống Á, anh ta chọn một gian phòng vắng vẻ đơn giản hơn để gặp mặt.
"Cậu có thể vay tiền ở Ngân hàng số 1 của New Jersey không?" Ông ta nhỏ giọng nói.
"Có thể, tôi cũng đang muốn vay..." Tống Á cũng nhỏ giọng trả lời.
"Bao nhiêu?"
"Vẫn chưa rõ, phải xem việc thu mua thế nào..."
"Ít nhất hai triệu đô, càng nhiều càng tốt."
Douglas nói xong câu đó, để lại tiền cho phần ăn đơn giản của chính mình, đứng dậy rời đi.