Buổi tối, tại một quán cà phê địa phương, Tống Á và Aiur đang trò chuyện với ba người da đen ngồi phía đối diện.
Họ là ba nhân viên da đen duy nhất trong công ty Warren Brothers. Tất cả bọn họ đều mặc đồ công nhân, một người là nhân viên quản lý nhà kho kiêm bảo an công ty, hai người kia là công nhân trong dây chuyền sản xuất.
Thường thì những người công nhân sẽ thích bàn chuyện trong quán rượu, nhưng hôm nay tất cả các quán rượu ở khu vực gần đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà đều nhất loại đòi kiểm tra tuổi tác của Tống Á, giấy phép lái xe ghi mười sáu tuổi nên nhất định không thể lấy ra, vậy là lần đầu tiên sau khi xuyên không hắn bị đuổi khỏi quán bar, đành phải ủ rũ chuyển địa điểm gặp mặt thành quán cà phê này.
"Mấy người bảo vệ ở quán rượu đó chắc chắn đều đã nhìn thấy tin tức về cậu trên báo chí, thiên tài âm nhạc mười sáu tuổi gì đó…"
Người công nhân lớn tuổi nhất ở trong ba người cười nói: "Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, họ tuyệt đối sẽ không yêu cầu kiểm tra tuổi của cậu đâu."
Tống Á nói chuyện cùng bọn họ khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới nhắc đến công việc. Nể mặt vì cùng một chủng tộc, điều kiện có thể lén lút đưa cao hơn một chút, đây cũng là ý tưởng của Will Gardner.
"Cảm ơn cà phê của cậu, thật ngại quá, chúng tôi sẽ không phản bội bạn bè mình là các công nhân khác."
Đối phương từ chối một cách lễ phép, ba người trực tiếp đứng dậy đi về: "Chúng tôi vì nể mặt cậu cũng là người da đen nên mới đến gặp mặt, nếu không chúng tôi cũng sẽ không đến đâu, rất xin lỗi."
"Được rồi." Tống Á không còn cách nào khác, chỉ có thể bắt tay tạm biệt bọn họ.
"Bọn họ so với người da trắng còn trắng hơn." Điều mà Aiur muốn nói chính là đối phương nho nhã lễ độ không giống người da đen. Thực ra điều này cũng không có gì lạ cả, công ty Warren Brothers tại thời điểm trước khi trao bán đã qua mấy đợt cắt giảm nhân viên rồi, công ty lại không lớn, những người mà ông chủ giữ lại đến cùng chắc chắn sẽ là những người chăm chỉ thật thà."
"Ừ....." Tống Á lấy ra danh sách nhân viên công ty từ trong túi, tìm ra địa chỉ nhà cùng điện thoại của người nhân viên quản lý nhà kho, một trong ba người vừa đi khỏi, chép lại giao cho Aiur: "Anh tìm người này, nói tối nay tôi muốn cùng anh ta tâm sự riêng."
"Anh ta có khả năng phản bội không?" Aiur hỏi.
"Tôi không có ý định sa thải anh ta, A+ Records không phải đang thiếu nhân viên lễ tân kiêm bảo an sao, tôi cảm thấy người này rất phù hợp."
Trước đó Tống Á đã từng nhìn qua nhà kho của công ty Warren Brothers, mặc dù bụi bặm rất nhiều, nhưng đồ vật đều được phân loại và sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, mà nhân viên quản lý nhà kho này chính là một trong ba người giữ vững quan điểm nhất, lúc trò chuyện thì một câu cũng không nói, nhìn qua tính cách rất hướng nội, thân cao một mét chín, khoảng hơn hai mươi tuổi, rất cường tráng, nhìn thấy ngay lần đầu tiên gặp mặt Tống Á đã cảm thấy cái người tên Mawota này rất đáng tin cậy, thừa sức trấn áp Big A.
Đương nhiên, bây giờ Big A đã cung kính với Tống Á hơn trước kia rất nhiều, một là do Tống Á càng ngày càng nổi tiếng, hai là do lần trước hắn rơi vào tay đội Sturmabteilung mà không bị tổn hại một cọng tóc nào, Big A không biết rõ tại sao nên có phần kiêng nể.
Aiur đi tìm Mawota, Tống Á ở lại quán cà phê đợi một lúc thì Roberto Clayville dẫn Andrew và Hunter đến quán, đây là hai người mà hắn đã nhìn thấy ở công ty vào sáng nay.
Hai người da trắng này đều là dân kỹ thuật, Tống Á không ngừng hỏi ý kiến bọn họ về tiêu chuẩn MIDI và đàn Synthesizer. Hai người bọn họ dần dần càng nói càng hăng, mặt mày hớn hở.
"Tiếp tục sản xuất đàn Synthesizer là không có tương lai. Các công ty Nhật Bản quá giỏi, vả lại tiêu chuẩn GM của MIDI* cũng là lấy từ tiêu chuẩn GS của công ty Roland làm cơ sở để thiết kế, chúng tôi không hề có tài liệu về các kỹ thuật đó."
(*) General MIDI. Vì trên thị trường có nhiều hang sản xuất, nhiều sound module khác nhau, nên người ta đã đặt ra một hệ thống âm thanh chung là General MIDI. Một file nhạc MIDI được làm theo GM có thể chơi trên bất cứ hộp sound nào có GM.
"Nhưng bàn đạp piano cũng không phải linh kiện cần kỹ thuật sản xuất cao. Sau khi GM được phổ biến, bàn đạp của chúng tôi hẳn là sẽ có thêm triển vọng tiêu thụ, hơn nữa tình hình tiêu thụ hiện tại cũng tốt lắm."
"Còn nữa, WINDOWS là hệ điều hành của Microsoft Corporation, MS-DOS cũng của công ty đó, rất tương thích với tiêu chuẩn MIDI."
"Về sau chúng tôi có thể dùng PC tạo ra và sửa chữa file MIDI. Có thể đồng bộ tiêu chuẩn âm thanh của đàn Synthesizet và các thiết bị ngoại vi, thì việc sản xuất âm nhạc sẽ tiện lợi hơn gấp nhiều lần."
"Cổ phiếu thì sao? Microsoft hình như đã lên sàn NASDAQ* rồi thì phải? Cái này chúng tôi cũng không rõ lắm."
(*) Viết tắt của National Association of Securities Dealers Automated Quotation System, sở giao dịch chứng khoán Mỹ.
Giống như ấn tượng về Mawota, đối với hai anh chàng kỹ thuật viên vẫn kiên trì làm việc này có ấn tượng rất tốt, nên đã mời họ đến Công ty A+ Records làm việc: "Tiêu chuẩn MIDI có lợi cho việc sản xuất âm nhạc, nhưng trong công ty âm nhạc của tôi hiện tại không có người hiểu biết về máy tính, hai người có thể tới đó làm việc cho tôi, công ty ở Chicago."
Trong bản gốc của MV "Remember The Name", có cảnh ca sĩ gốc bắt tay chào hỏi với người ngồi trước màn hình máy vi tính, lúc đó Tống Á cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, những người đó chắc là nhân viên làm việc trong phòng thu âm ra ca khúc ấy, tương lai việc sử dụng PC để hỗ trợ việc sản xuất âm nhạc sẽ là điều phổ biến. A+ Records cần những nhân tài như thế này.
Andrew và Hunter đều chưa kết hôn và cũng chưa có bạn gái, họ không đắn đo nhiều về việc chuyển tới Chicago để làm việc. Bọn họ dù sao cũng không cùng chung lợi ích với các công nhân cổ cồn xanh đang biểu tình kia. Do vậy cả hai nhận lời mời của Tống Á ngay tại chỗ, sau đó liền vào A+ Records làm công việc đã được đề nghị, đương nhiên, Tống Á hứa hẹn tiền lương đãi ngộ sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Hai người kỹ thuật viên máy tính rời đi, Roberto Clayville ở lại: "Thế nào? Con mắt nhìn người của tôi không tệ chứ?" Ông ta nói.
"Cảm ơn ông, Roberto." Tống Á biểu thị lòng cảm ơn với ông ta.
"Chưa cần cảm ơn vội."
Cuối cùng Roberto Clayville cũng nói ra mục đích thực sự của mình khi đến đây: xưởng sản xuất bàn đạp piano: "Vừa rồi cậu cũng nghe thấy đấy, công ty Warren Brothers chỉ còn bàn đạp piano là vẫn bán được, vả lại Warren Brother đã bỏ ra rất nhiều tiền vào phương diện kỹ thuật sản xuất. Nếu như giữ lại xưởng sản xuất bàn đạp, nói không chừng chúng ta còn có thể kiếm được thêm tiền từ đó."
Ông ta muốn mua cổ phần của xưởng sản xuất bàn đạp sau khi sang tên, đồng thời đề nghị dời nhà máy khỏi New York nơi chi phí ngày càng đắt đỏ, tới một chỗ khác như Florida, chỗ đó khá gần với Brazil, bàn đạp không cần hàm lượng kỹ thuật nhiều như những bộ phận khác nên có thể giao cho xí nghiệp của gia đình ông ta ở Brazil làm thay.
Tống Á thì muốn đem việc làm ăn này giao cho người Trung Quốc, như vậy xưởng sản xuất bàn đạp đặt ở Florida bên phía bờ Đông Hải lại không thích hợp lắm, hắn chủ ý di dời nhà máy vào vùng vịnh giáp với thành phố San Francisco ở bờ Tây Hải .
Roberto Clayville cũng không có ý kiến gì, ông ta bày tỏ rằng chỉ cần có thể để ông ta nhập cổ phần vào đó là được. "Vẫn là năm phần trăm, tôi không có năng lực quản lý công ty, chỉ là đầu tư thông thường thôi. Tôi cảm thấy cậu mặc dù tuổi trẻ, nhưng so với hai anh em Warren ngớ ngẩn kia đáng tin cậy hơn nhiều."
Hai người coi như đã đạt thành hiệp định đầu tiên bằng miệng.
Sau khi ông ta rời đi, Aiur đưa Mawota quay trở lại. Cái người da đen to cao trầm tính ít nói này dưới những lời thuyết phục với cường độ cao trong vòng hai giờ đồng hồ của Tống Á cuối cùng cũng gật đầu, cũng như hai kỹ thuật viên kia, cậu ta nghỉ việc ở xưởng sản xuất để chuyển sang làm cho A+ records, tiền lương cũng sẽ cao hơn nhiều.
Cứ như vậy, trong số mười tám phiếu công đoàn yêu cầu họ thu thập thì đã có được ba phiếu, cộng thêm năm phiếu của năm kỹ thuật viên ở xưởng sản xuất bàn đạp, một nhân viên quản lý cộng với một nhân viên văn phòng vẫn đang làm việc. Tổng cộng là mười phiếu.
Tống Á gọi điện thoại báo cáo lại thành quả của một ngày cho Will. Will đề nghị chưa công bố chuyện xưởng sản xuất bàn đạp vội, mà phải nắm ở trong tay làm chiêu bài chốt hạ, nếu để cho công ty đầu tư AW biết có thể giải quyết vấn đề thuận lợi như vậy, chỉ sợ việc ép giá thu mua sẽ không được bao nhiêu.
Ngày 22 tháng 2, Will Gardner đến New Jersey, chính thức bắt đầu đàm phán cùng công ty đầu tư AW.
Tống Á lại một lần nữa triệu tập công nhân gặp mặt, từ ba mươi lăm người ban đầu nay chỉ còn lại ba mươi hai người, Mawota, Andrew và Hunter đều không đến tham gia cuộc gặp mặt.
"Mua chuộc ba người đó thì có lợi ích gì!?"
Phó giám đốc Wise nói với Tống Á vẻ hằn học: "Ba mươi hai người còn lại vẫn sẽ đoàn kết."
"Đoàn kết thì đoàn kết thôi."
Tống Á sử dụng từ ngữ còn dữ dội hơn: "Tôi đã chính thức đưa ra yêu cầu thu mua cho công ty đầu tư AW, chờ tới khi tôi mua được chỗ này, mọi người sẽ phải ngoan ngoãn làm việc dưới sự chỉ huy của tôi!" Hắn chỉ mặt từng người da trắng ở đó một: "Nhớ kĩ! Từ nay về sau tôi chính là ông chủ của các người! Tôi sẽ đối xử tốt với mọi người! Muốn ăn dưa hấu hay gà rán tôi bao hết!"
Hai công nhân người da đen còn lại phì cười.
"X mẹ, ông đây không làm nữa!"
"Chiến thuật bất động sản' của Will rốt cuộc đã có hiệu quả, một gã người Mỹ gốc Đức người da trắng đột nhiên quát to. Gã trực tiếp đi đến trước mặt Tống Á, face to face: "Thỏa thuận nghỉ việc đâu? Lấy ra đây, còn lâu tao mới thèm hầu hạ NG..." Cái từ đơn kia gã chỉ làm khẩu hình, chứ không phát âm thành tiếng.
Hayden từ trong cặp lấy ra tờ thỏa thuận.
"Đừng trúng gian kế bọn tư bản!" Wise hô.
Người kia đang điên máu nên không thèm nghe lời Wise, gã ký tên luôn lên giấy, sau đó ném bút xuống mặt đất: "Hôn mông tao này ngôi sao ca nhạc vĩ đại!"
Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước rời khỏi văn phòng như một người hùng.
Động lực đến từ những tấm gương đi trước là vô tận, rất nhanh sau đó lại có thêm hai người da trắng học theo hành động của gã người Đức đến ký thỏa thuận nghỉ việc, một người đang đi thì nhổ một bãi nước bọt xuống đất, còn một người thì đá một cước văng cả cửa văn phòng.
Mười tám đã giảm thêm ba, những người còn lại thì khá ngoan cố, chắc chắn đều đang mang gánh nặng gia đình trên vai, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đồng ý nghỉ việc.
Công việc tiếp sau đó chỉ có thể giao cho Will Gardner. Sáu người đã nghỉ việc, có bảy suất làm việc ở xưởng sản xuất bàn đạp, hãy nắm chắc cơ hội. Tống Á đã hoàn thành phần nhiệm vụ của mình, một mình ngồi lên chuyến bay đi Washington.
Xử lý nghị viện địa phương là một thử thách khá khó nhằn, cũng may đối phương là người đảng con lừa (đảng dân chủ), Tống Á chuẩn bị đi tạo quan hệ với nghị viên Liên bang Underwood.