Cuộc biểu tình của tổ chức quyền bình đẳng được cử hành tại một sân thể dục của trường Đại học Chicago. Nó trông rất đơn giản khi chỉ được trang trí bằng một vài quả bóng bay cùng với tranh và những biểu ngữ màu sắc sặc sỡ. Mục sư Baptist và Michelle từng hợp tác với nhau trong việc tuyên truyền Gửi De Klerk lần trước, mọi người thay phiên nhau lên phát biểu. Tham gia hội nghị lần này phần lớn là người da đen. Phần sau của hội nghị là một lễ hội, Tống Á lên sân khấu hát một bài, coi như là đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
"Ách..."
Hát xong, Tống Á nhanh chóng tìm được Michelle, vẻ mặt hơi bối rối: " Chị có thể cắt phần mà tôi hát đi được không? Tôi vừa phát hiện có một máy quay camera ở trong sự kiện."
"Là bởi vì cậu hát bị lệch nhạc sao?" Michelle là một người rất thông minh, cô cười nói: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ đi nói chuyện với họ, sẽ không lưu truyền ra ngoài đâu."
"Vậy, thật sự cảm ơn chị."
Tống Á thở phào một cái: "Tôi gần đây hay phải đi biểu diễn, rất mệt mỏi, hơn nữa ngày hôm qua còn gặp ăn cướp?"
"Bị cướp!" Michelle kinh ngạc kêu lên: "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Tống Á cười khổ, sau khi xuyên không, đây là lần đầu tiên hắn bị cướp, hắn không ngờ không chỉ tình hình trị an của Nam thành ở Chicaggo không tốt, mà ở Miami cũng như vậy. Sau sự kiện Bay of Pigs Invasion, nước Mỹ liên tục phê bình đất nước Cuba về vấn đề hạn chế số lượng dân di cư, kết quả khiến người dân Cuba dứt khoát làm trái ngược lại. Cùng một lúc có đến một trăm năm mươi nghìn người bao gồm những loại người như tù nhân, bệnh nhân tâm thần, du côn cùng với gái điếm. Miami lại là khu vực có nhiều người dân di cư chuyển đến sống nhất, làm cho những người dân ở nước Mỹ vô cùng khó chịu.
"Haiz, đều giống nhau cả, tình hình an ninh ở phía Nam Chicago cũng càng ngày càng tệ." Michelle phàn nàn: "Đại học Chicago giống như một hòn đảo tách biệt với bên ngoài."
Sau khi tạm biệt Michelle, Tống Á cùng với Dyle, Aiur lái xe tới nơi đang diễn ra cuộc vận động bầu cử của Underwood. Hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì thời gian hơi chồng chéo lên nhau, hắn chỉ có thể biểu diễn ở nơi này rồi lại đến luôn chỗ khác để biểu diễn. Điều kiện ở đây thì tốt hơn rất nhiều, trên bàn ăn dài bày đầy đồ ăn nhẹ cùng với rượu. Nhóm người da trắng và cả người da đen mặc âu phục đi giày da, khoác tay vợ mình, trên tay cầm ly rượu đi qua đi lại xã giao với những người khác.
Sau khi Tống Á tiến vào, hắn bị tất cả mọi người nhìn chăm chú, khuôn mặt của họ thể hiện sự khách sáo, chắc là do cách ăn mặc của hắn xuề xòa quá mức.
Nữ trợ lý người da đen, người lần trước đã tới trường học tham gia việc chuẩn bị cho buổi nhận chứng nhận gia nhập Hiệp hội nhạc sĩ, dẫn bọn họ tới bên cạnh bàn đồ ăn: "Mọi người ăn thoải mái nhé." Cô ta lịch sự chào hỏi ba người rồi mới rời đi.
"Không phải là có tiết mục biểu diễn sao?" Aiur tiện tay cầm lên một chiếc bánh macaron, một miếng liền nuốt chửng.
"Chờ xem." Dyle ngăn cản nguời phục vụ đi ngang qua, mỗi người nhận lấy một ly rượu từ trên khay.
"Có máy quay không?" Tống Á chỉ quan tâm tới việc này.
"Hình như là không có." Dyle nhìn khắp hội trường một lần, rồi nói.
Tống Á yên tâm, ba người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. 'Leng keng…' bỗng nhiên, có một ông già người da trắng cầm cái nĩa gõ vào ly thủy tinh.
Tống Á thật sự không thể nhớ nổi mặt những ông già da trắng mang huyết thống Anglo Saxon và theo đạo tin Lành. Nhưng ông già này có lẽ là một nhân vật lớn của đảng Lừa, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện và quay về phía ông ta, khi nghe thấy tiếng gõ.
"20 năm trước, tôi đã gặp được một chàng trai, cậu ta cực kỳ cực kỳ nỗ lực làm việc…"
Ông già ca ngợi nghị viên Underwood một lúc. Chung quy lại là người đủ xuất sắc, mọi người mà chọn ông ấy là hoàn toàn chính xác: "Các quý cô, các quý ông, các nghị sĩ liên bang, người này là ông Underwood." Cuối cùng ông giới thiệu nghị sĩ UnderWood.
"Cảm ơn, cảm ơn." Underwood cười và vẫy tay liên tục, đứng ở vị trí mà ông lão vừa rời đi.
Tống Á cùng với mọi người tạo thành một nửa vòng tròn, cùng nhau mỉm cười trước ông nghị viên, cùng vỗ tay. Đây cũng là một loại nghi lễ, một dạng "nhạc dạo", mọi người chỉ cần làm đúng theo là được, bên trong nó chẳng có chỗ cho sự bất ngờ hay sáng tạo nào.
"20 năm trước, ngài đâu có đánh giá tôi như vậy, nhớ lại có một lần tôi lười biếng…"
Trước tiên Underwood kể truyện cười liên quan đến bản thân, sau đó nhớ lại hành trình gian khổ mà ông ta từng trải qua, lại trình bày quan điểm chính trị của mình cho rằng: "Tôi hết sức ủng hộ hành động quân sự ở vùng Trung Đông, mặc dù tôi và ông ta không phải là cùng một đảng, nhưng đối việc Iraq tự ý xâm chiếm, tôi…"
Cuối cùng, "…Kế tiếp tôi sẽ đem mọi chuyện ở đây giao cho vợ của tôi, Claire tiếp quản. Dĩ nhiên là nói như vậy thực ra không quá thích hợp, bởi vì cô ấy từ trước tới giờ đều quản lý mọi thứ của tôi."
Tống Á cùng mọi người lại cười rộ lên.
"Các quý cô, các quý ông, điệu nhảy sẽ được bắt đầu, chúc mọi người vui vẻ." Ngược lại, Claire nói một câu rất đơn giản.
Giữa tiệc vang lên tiếng nhạc Jazz nhẹ nhàng.
"Cậu Tống, nửa giờ sau sẽ đến lượt của cậu." Nữ trợ lý người da đen quay lại lần nữa để nhắc nhở.
Sau khi một vài bài hát được trình diễn: "Thưa các quý cô và các quý ông, APLUS, 'I feel it coming'." Theo sau phần giới thiệu của Claire, Tống Á lên sân khấu, cười và bắt tay với cô ta. Dyle cùng Aiur sớm đã chuẩn bị xong, nhạc dạo bắt đầu vang lên. Tống Á đã tiếp thu được những lời dạy bảo, thực sự hát một cách nghiêm túc.
Vẫn may, không hề mắc phải những lỗi trước đây. Hắn cúi chào cảm ơn trong những tiếng vỗ tay của mọi người.
Nữ quản lý người da đen đưa hắn vào trong một văn phòng làm việc của trụ sở vận động bầu cử. "Cảm ơn cậu, APLUS, cậu có thể tới đây khiến tôi cảm thấy rất vui mừng, đương nhiên, cũng cảm ơn cậu đã quyên tiền cho cuộc vận động bầu cử vì tôi." Nghị viên Underwood thân thiết ôm lấy bả vai của cậu. Claire mỉm cười ở bên cạnh.
"Vẫn là câu nói kia, tôi là người hâm mộ ngài nghị viên, à, tôi không hiểu về chính trị lắm, vậy nên tiếp theo đó có phải ngài sẽ tham gia ứng cử vào chức tham nghị viên hay không?" Tống Á nịnh bợ: "Tôi sẽ chuẩn bị sẵn chi phiếu của mình."
"Ha ha ha!"
AUnderwood cười to: "Chính trị không phải đơn giản như vậy, dù sao thì tôi vẫn cảm ơn cậu." Ông ta nói khách sáo vài câu: "Vợ của tôi tìm cậu có việc, cậu và cô ấy hãy nói chuyện đi." Sau đó, ông ta đi ra ngoài, tiếp tục bữa tiệc xã giao.
"Lúc chia tay ở Nam Phi, cậu đã khiến tôi phải nhìn cậu với ánh mắt khác đấy, cậu Tống." Claire vẫn luôn thanh nhã và xinh đẹp như vậy.
Tống Á trả lời: "Cảm ơn, không phải sự nghiệp của chị và nghị viên Underwood cũng thu được thành công hay sao?"
Đối phương cúi đầu cười cười: "Cậu vừa rồi mới từ chỗ của Michelle tới sao?"
"Đúng vậy, ngày hôm nay cũng là buổi meeting của tổ chức quyền bình đẳng của cô ấy."
"Ha ha, liên quan tới Nam phi, tôi nghĩ hiện tại cô ấy hẳn là đang gặp khó khăn đúng không?"
"Ồ, chị đang nói gì vậy?"
"Cậu không biết gì sao?"
"Gần đây, tôi tập trung hết sức có thể cho việc quảng bá ca khúc của mình."
Claire từ trên bàn lấy tới một tờ báo.
Tống Á liếc nhìn, hình như là một bài phát biểu của một nhân vật cấp cao trong ANC bày tỏ ủng hộ chế độ đa thê.
"Quyền bình đẳng giữa các chủng tộc và nữ quyền… Dường như đang nổi lên một chút xung đột?" Claire cười khẽ.
Hừm, nhưng người này đâu thể đại diện cho ý kiến của Nelson Mandela?" Trong lòng, Tống Á thử đặt bản thân vào hoàn cảnh của Michelle để suy nghĩ, đúng là rất khó xử.
"Cũng phải."
Claire không muốn nói quá nhiều về đề tài này nữa, cô lấy ra một tờ danh thiếp từ trong túi xách tay của mình: "Tôi có một người bạn cũ ở Chicago, anh ta yêu cầu cậu liên lạc với anh ta."
Xem ra Michelle nói đúng, Claire là một kẻ môi giới, không có nói sai. Tống Á nhận lấy danh thiếp, là Michael, giám đốc điều hành của CAA, Michael Ovitz.
"Wow, là nhân vật nổi tiếng đấy." Tống Á hiểu rõ về ông chủ của CAA, trước đó không lâu ông ta đã được bình chọn là người có quyền lực nhất Hollywood năm 1990.
"Cùng hắn trò chuyện nhiều một chút đi." Claire mỉm cười.
"Cảm ơn cô, Mrs. Underwood."
"Gọi tôi Claire là được rồi."
Cất danh thiếp của người nổi tiếng vào trong túi, Tống Á tạm biệt Claire rồi đi ra ngoài. Ở cửa đã có một người đàn ông da trắng chừng 30 tuổi đang đứng chờ sẵn .
"APLUS, có phải không? Tôi là John, John Roman." Hắn chủ động đưa tay ra: "Là một nha sĩ."
"Ách, chào bác sĩ Roman." Tống Á thầm nghĩ ông có bộ răng đẹp đấy nha sĩ.
"Gọi tôi là John đi, cảm ơn vì đã cho bạn gái của tôi một cơ hội." Bác sĩ Roman rất nhiệt tình.
"Bạn gái…" Tống Á sửng sốt: "Bạn gái của anh là?"
"Halle Berry, nữ diễn viên chính trong MV ca khúc mà cậu vừa hát, nhớ không?"
Ha ha…
Trong lòng Tống Á nói hắn nhớ rất rõ, nhưng tại sao hắn chưa từng nghe cô nhắc về việc có một người bạn trai làm nha sĩ ở Chicago nhỉ? Nha sĩ chính là một nghề có thu nhập rất cao: "John, anh và cô ấy là thế nào…"
"Oh, tôi và cô ấy quen biết nhau từ năm ngoái."
Bác sĩ John là một người đàn ông có tướng mạo không có gì nổi bật, cũng không giỏi chuyện xã giao. Hắn đem chuyện tình cảm, găp gỡ của hai người kể lại từ đầu đến cuối: "Ha ha, nói ra cũng không sợ cậu chê cười, hai chúng tôi gặp nhau tất cả chỉ có vài lần, liền xác lập mối quan hệ."
Tống Á lắng nghe những lời anh ta nói, thậm chí anh ta chưa từng hôn lên mặt Halle Berry. Quả thực là một cái lốp dự bị điển hình!
"Tôi và cô ấy có hợp tác qua một lần, sau đó cũng không có liên lạc, cũng không biết cô ấy ở Hollywood như thế nào." Tống Á cũng không muốn làm kích động đối phương.
"Đúng vậy, muốn có một hình tượng nổi tiếng ở Hollywood quả thật không hề dễ dàng."
Bác sĩ John thở dài nói: "Để giúp cô ấy quản lý hình ảnh, tôi dự định sẽ tiết kiệm một số tiền. Dù sao nghe nói rằng cô ấy có cơ hội tìm kiếm một vai phụ quan trọng có thể cạnh tranh giải Oscar, nhưng tôi không hiểu biết lắm về chuyện trong giới, cho nên đành phải tới hỏi cậu thôi..."
"Khụ…"
Tống Á suýt chút nữa bật cười, Halle thực sự là khéo léo khi tìm được kẻ ngốc tốt tính như vậy. Chẳng qua hắn cũng không biết cô còn có bao nhiêu người dự bị giống như bác sĩ John…
"Anh vẫn nên hỏi chính cô ấy đi, đối với Hollywood, có khi tôi còn không hiểu nhiều bằng anh, John."