Vừa về đến nhà, điện thoại của Tống Á bỗng sáng lên, là Halle gọi điện đến.
"Anh đã gặp John chưa?" Cô cẩn thận dò hỏi. Chắc là John đã kể với cô về cuộc gặp gỡ giữa hai người rồi.
"Anh không nói gì với anh ta cả, em có thể yên tâm."
Tống Á biết rằng Halle là người rất cởi mở. Để có thể lấy được vai diễn trong MV cô có thể ngủ với một số người. Hắn nghĩ rằng hai người chỉ là yêu chơi bời mà thôi, nhưng không nghĩ rằng để có được vai diễn cô lại đi lừa một kẻ ngốc chi tiền cho mình? Hình như hơi quá đáng, về sau hắn vẫn nên tránh xa cô ta một chút thì hơn.
"Em không có quan hệ gì với anh ta..."
"Này, Halle, bây giờ anh hơi bận, chúng ta nói chuyện sau nhé, được không?"
Tống Á cúp điện thoại.
Nếu Halle đủ thông minh nhận ra được ám chỉ trong lời nói đó, thì cô ta không nên gọi lại. Tống Á nhanh chóng quên đi sự việc nhỏ nhặt này. Hôm nay, có một niềm vui bất ngờ đã đến với hắn, đó là hắn đã lấy được số điện thoại liên hệ của Michael Ovitz. Sáng hôm sau, hắn sẽ tự đi tìm Goodman.
Sau khi thu xếp công việc của A+ Records, A+ Audio, bản quyền các bài hát của APLUS và các vấn đề pháp lý của công ty quản lý đầu tư, Goodman bèn chuyển văn phòng luật của mình vào cùng tòa nhà với phòng thu âm của Tống Á, để có thể chuyên tâm làm việc cho hắn.
Công việc cố vấn pháp lý của anh ta cũng phát triển rất tốt. Tống Á thấy một vài người ngồi xếp hàng đợi bên ngoài văn phòng.
Tất nhiên, hắn sẽ không phải xếp hàng.
"OK, gọi đi." Goodman cầm điện thoại lên.
Tống Á xem một lượt mảnh giấy ghi những nội dung cần lưu ý mà Goodman đã nói, hít một hơi thật sâu, hắn gọi điện thoại nói. "Tôi đang tìm ông Ovitz... APLUS... không hẹn trước."
Sau khi chờ đợi một vài phút để bên kia chuyển máy, điện thoại vang lên một tiếng kỳ quặc 'Nihao naoxiang."
"... Ông Ovitz?"
"Này, APLUS, thế nào, cậu không thể nói tiếng Trung Quốc hả?" Bên kia cười lớn "Cậu thấy mấy câu tiếng Trung của tôi thế nào? Chúng ta đều là người Chicago, có thể coi là naoxiang không?"
Lúc này Tống Á mới biết ông ta đang nói là 'Xin chào đồng hương', "Ông nói rất chuẩn, ông Ovitz."
"Tốt rồi, thôi không đùa nữa. Cậu hãy gia nhập CAA đi. Tôi sẽ cung cấp cho cậu một người đại diện và hai trợ lý. CAA phục vụ cả trong lĩnh vực điện ảnh và âm nhạc. Với những rắc rối nhỏ, chúng tôi cũng có thể thay cậu lấy lại công bằng." Ovitz nêu ra một số thông tin.
Tống Á so sánh với nội dung mà Goodman đã liệt kê.
Ngoài những người đại diện giải quyết các vấn đề như Hayden, trợ lý đại diện, là kiểu phục vụ được CAA phát minh ra nhằm khắc phục những nhược điểm của người đại diện truyền thống. Cách phục vụ 1 vs 1 của người đại diện truyền thống, một mặt rất dễ tạ ra kẽ hở để lừa gạt, đoạt lợi riêng tư, thứ hai là người đại diện có thể thông đồng với khách hàng để phản bội công ty quản lý để nhảy sang công ty khác. Trợ lý đại diện không những là thêm người, giúp cho việc phục vụ khách hàng trở nên tốt hơn, mà còn nâng cao tiền bồi hoàn phá vỡ hợp đồng, chỉ một mình người đại diện không thể gây chuyện bê bối được.
Dịch vụ trọn gói cũng là do CAA phát triển ra. Ví dụ, nếu một công ty điện ảnh muốn làm phim, họ phải liên lạc với nhiều công ty đại diện khác nhau. Việc tuyển dụng đạo diễn, tuyển diễn viên và tuyển quay phim… rất phức tạp, thời gian chi phí rất cao. Nếu sử dụng dịch vụ trọn gói của CAA, CAA có thể lựa chọn ra một ê-kíp hoàn chỉnh từ danh sách các khách hàng của mình, giao cho công ty phim với giá cả không cao, đơn giản và thuận tiện. Các nghệ sĩ và người trong nghề chấp nhận tuyển dụng qua dịch vụ trọn gói, cũng có nghĩa là cơ hội được tăng lên rất nhiều. CAA có thịt, nói không chừng chính mình cũng có thể được uống chút canh.
Vả lại tinh thần phục vụ của CAA cũng rất chu đáo, ví dụ họ sẽ tận dụng các mối quan hệ xã hội của công ty để giúp nghệ sĩ giải quyết nhiều phiền toái khác nhau, bởi vì nghệ sĩ thường là những người nhảy vọt về giai cấp, so với những người thượng lưu bình thường họ có rất nhiều khiếm khuyết, ví dụ nghệ sĩ muốn đưa con cái vào học trường danh tiếng nhưng không tìm được thư tiến cử đủ sức nặng, hoặc gặp phải khó khăn không tìm được bác sĩ, luật sư tin cậy… Tất cả các vấn đề này CAA đều sẽ trợ giúp.
Tống Á thấy Goodman đưa ra một mảnh giấy, bên trên viết một ký hiệu phần trăm.
"Chi phí thuê là bao nhiêu?" Tống Á hỏi.
"9%." Ovitz trả lời.
Goodman đã viết thêm ba chữ lên tờ giấy, WMA.
"Tôi có thể đưa ra những điều kiện này cho William Morris để thương lượng về giá cả không?"
"Ha ha, cứ thương lượng thoải mái đi, nếu cậu chú ý đến Hollywood, cậu nên biết rằng William Morris đã bị tôi đánh bại ở đó."
"Còn trong giới âm nhạc."
"Chúng tôi cũng có rất nhiều nghệ sĩ trong ngành âm nhạc, chẳng hạn như Madonna."
"Được rồi, ông Ovitz, tôi phải suy nghĩ một chút."
"Có thể, điều kiện của tôi luôn luôn có hiệu lực."
Kết thúc cuộc gọi, hai người đặt tai nghe xuống, "Thế nào?" Tống Á hỏi Goodman.
"Tìm cơ hội để nói chuyện với William Morris. Hiện tại, dịch vụ của William Morris không thể so sánh với CAA, nhưng họ đang tiến bộ. Hơn nữa đối với các nhạc sĩ trong ngành âm nhạc, William Morris là một thương hiệu lâu đời nên vẫn có một nền tảng vô cùng vững chắc. "
Hiện tại, Goodman đã rất quen thuộc với ngành công nghiệp giải trí. "Nếu Ovitz trực tiếp gọi điện thoại đến, ông ta không phải là một người nhàn rỗi để có thể mặc cả với cậu 1%, 0,5%, cho nên 9% chắc chắn là mức báo giá cuối cùng, nếu William báo giá rẻ hơn... Lúc đó tùy thuộc vào sự lựa chọn của cậu: rẻ hơn - William Morris, dịch vụ tốt hơn - CAA. "
"Ovitz là người thế nào?" Tống Á hỏi, vừa nãy đối phương chủ động sử dụng tiếng Trung khiến hắn cảm thấy rất có thiện cảm với ông ta. Ít nhất có thể thấy được rằng bọn họ rất coi trọng hắn.
"Đó là một người đại diện hàng đầu, để nhận được công việc ông ta sẵn sàng leo lên bàn họp nhảy múa cho khách hàng tiêu khiển. Ông ta cũng là một thương nhân hàng đầu, rất nhiều kế hoạch phát triển sáng tạo của ông ta đã giúp CAA, một công ty sinh sau đẻ muộn trở thành cây đại thụ trong ngành nghề này."
Goodman trả lời: "Tất nhiên, khi ông ta trở nên hung dữ cũng rất đáng sợ. Ngoài ra, ông ấy rất thích văn hóa phương Đông cũng như thích những tác phẩm của Trung Quốc. Tôi nghe nói ông ta đã đọc 'Binh pháp Tôn Tử'. Khi xây dựng trụ sở chính, CAA thậm chí còn mời thầy địa lý về để xem phong thủy. Ông ta là người thân Nhật, Trong quá trình Sony mua Columbia và Panasonic mua MCA, ông ta đã bỏ rất nhiều công sức. Phải biết rằng những việc này có thể ảnh hưởng đến hoạt động giao thương của chính phủ hai nước. Về tổng thể quốc nội hiện nay vẫn ác cảm với Nhật Bản, để cho hai phi vụ sát nhập kia thành công là việc cực kỳ khó khăn."
"Kẻ bán nước?"
Trong đầu Tống Á đột nhiên bật lên từ này, nhưng ngay lập tức hắn mỉm cười và gạt bỏ ý tưởng này đi. Nếu đạt được một vụ thu mua lớn hàng tỷ đô, tiền hoa hồng có thể lên đến hàng chục triệu. Hơn nữa nhờ hai vụ thu mua này mà quốc gia càng thu được nhiều lợi nhuận.
Dù sao, vẫn còn thời gian cho đến khi hắn hết hạn hợp đồng với người đại diện đầu tiên của mình. Vì vậy, Tống Á cũng không quá vội vàng. Hắn thậm chí còn không có ý định cho William Morris biết lời đề nghị CAA. Hắn phải chờ đối phương chủ động.
"Này..."
Goodman thấy Tống Á đứng dậy và muốn đi đâu đó, do dự một lúc, anh nói: "Công ty đại diện sẽ không lịch sự với những khách hàng muốn chuyển đổi công ty đâu. Cậu phải cẩn thận đề phòng việc bọn họ sẽ thu thập những thông tin không tốt về cậu. Tất nhiên, cậu vẫn còn trẻ, có khả năng sáng tác và không phải chịu áp lực như những thần tượng, cũng chưa từng có mâu thuẫn lớn với họ, thường họ sẽ không làm những việc tuyệt tình đâu. "
Tống Á dừng lại và nghĩ ngợi một lúc. Hắn không sợ William Morris. Thay vào đó, William Morris nên sợ hắn mới đúng. Dù sao, hắn không phải chịu áp lực như các thần tượng, nhưng Milla có, và họ có kỳ vọng cao vào Milla. Đối với các thông tin bất lợi, chính hắn so với Hayden càng cẩn thận hơn. Hắn có thể có thông tin bất lợi gì chứ?
"Cảm ơn, Chuck."
Hắn giơ nắm tay ra đấm tay với Goodman đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Cho dù như thế nào, vẫn còn nửa tháng nữa chiến dịch tuyên truyền mới bắt đầu. Trên đường đi, hắn sẽ cùng với Walter Afanasieff xem xét lời bài hát "Remember the name".
"Cậu có thể nói rằng bài hát được viết để gửi lời chào đến Michael Jordan, nhưng tốt nhất là không nên đề cập đến tên của Jordan trong lời bài hát. Nếu cậu nhắc đến anh ấy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối. David Falk, người đại diện của Jordan không phải là người tốt đâu." Walter nói.
"Người đại diện? Hắn rất giỏi sao?" Ngay bây giờ, Tống Á rất nhạy cảm với thuật ngữ người đại diện. "Với lại ca khúc của tôi được viết để ca ngợi Jordan mà."
"Hắn ta vô cùng tài giỏi. Cậu đã nghe về 'hai David' bao giờ chưa? Một David còn lại là chủ tịch NBA David Stern. Cậu nghĩ rằng mình đang ca ngợi Michael Jordan, nhưng người ta cho rằng cậu lợi dụng danh tiếng của Jordan, chuyện này đừng nên mạo hiểm." Walter cảnh báo.
"Thôi được rồi."
Tống Á ban đầu muốn chỉnh sửa nội dung ca từ sang vấn đề thể thao, nhưng bây giờ ý tưởng này có một chút vấn đề, có thể ca từ của bản gốc cũng rất tốt rồi.
"Nếu đã như vậy, thì sẽ không cần phải sửa lại quá nhiều." Tống Á đưa ra quyết định.