Trong tuần tuyên truyền cuối cùng, Tống Á đã quay trở lại New York.
"Tuần này."
Trong căn phòng phía sau của một tiệm vàng nhỏ ở khu phố người Hoa tại Brooklyn, Tống Á đưa một chiếc túi xách nhỏ cho NAS. "Thay tôi gửi lời chào đến Rakim."
Nas mở khóa kéo của chiếc túi xách ra, bên trong đơn giản chỉ có mấy chồng hai mươi và năm mươi đô được xếp gọn gàng, tổng cộng là hai mươi triệu đô. "Được." Cậu ta gật đầu, kéo khóa của chiếc túi xách vào sau đó ôm trước ngực.
"Tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Tống Á vỗ vai Nas và hai người đi đến mặt tiền của cửa hàng. Dyle và Aiur đang thương lượng về mẫu thiết kế với bà chủ người Trung Quốc.
"Vàng, vâng, vòng phải dày và hai chữ A+ trên mặt dây chuyền phải được nạm đá. Chúng tôi muốn trông sợi dây chuyền phải thật bling bling, đặt làm ba cái."
Dây chuyền vàng mà lão Joe đưa cho Tống Á đã bị hai gã người Cuba cướp mất. Hắn không còn chiếc dây chuyền đeo để biểu diễn ca khúc rap 'Remember the name' nữa. Hắn nghe nói các ca sĩ hip-hop người da đen hay đến cửa tiệm này đặt làm đồ trang sức. Tống Á nhân tiện đến New York liền tới đây đặt làm ba sợi dây chuyền do chính mình thiết kế, tặng cho ba ca sĩ hát chính mỗi người một chiếc .
"Cậu cũng chọn một cái đi, Nas." Khi thanh toán hóa đơn, Tống Á thấy Nas nhìn vào các trang sức ở xung quanh với đôi mắt long lanh, hắn liền lịch sự nói.
"Thật sao?" Nas nhìn hắn.
"Đúng, tất cả đều là người một nhà, đừng khách sáo..." Tống Á lấy tập séc ra vẫy vẫy trước mặt Nas.
Nas chỉ vào một sợi dây chuyền vàng to đùng treo trên tường và nhờ bà chủ lấy nó xuống.
"Đứa trẻ này... không khách sáo thật đấy à..." Khuôn mặt của Tống Á bỗng chốc tối sầm lại, những lời muốn nói rất nhiều nhưng khi mở miệng hắn chỉ nói được một câu "Ngầu đấy". Theo tổng chi phí mà bà chủ đã tính toán, hắn ký một tấm séc.
"YO..."
Nas quấn sợi dây chuyền vàng quanh cổ. "Người một nhà, ah..." Cậu ta trở nên thân thiện hơn rất nhiều, chủ động đưa nắm đấm ra. Tống Á và cậu ta chạm nhẹ hai nắm đấm với nhau. Nas khẽ vỗ vào cái ví để trong lòng mình. "Chuyện cậu nhờ, tôi sẽ làm thật tốt"
"Mọi việc đều nhờ cậu." Tống Á vẫy tay và nhìn cậu ta rời đi.
"APLUS, đến đây, chúng ta cùng nhau chụp một kiểu ảnh nào." Bà chủ lấy máy ảnh ra.
Aiur lúc này đang giơ cánh tay lên làm động tác ám hiệu của bang GD, Tống Á nhấn cánh tay anh ta xuống, sau đó đi ra chụp ảnh cùng bà chủ tiệm vàng.
Khi đang chụp ảnh thì điện thoại của hắn bỗng reo lên, là Walter gọi đến.
"Cậu hãy đến trụ sở công ty đi, ông Mottola muốn gặp cậu." Walter nói ngắn gọn.
Tống Á vội vã đến trụ sở Columbia Records để gặp người đứng đầu Công ty Columbia Records tại phòng làm việc nằm ở tầng trên cùng trụ sở, nơi được trang hoàng giống như cung điện cấp cao nhất. Ông ta thật sự là một người đàn ông vô cùng cao lớn và đẹp trai.
"APLUS, ca khúc đầu tiên do cậu hát đạt thành tích rất tốt, xin chúc mừng." Mottola bước ra khỏi bàn làm việc và vươn tay ra.
"Cảm ơn vì đã khen ngợi, ngài Mottola." Tống Á bắt tay với ông ta.
"Ngồi đi."
Mottola dẫn Tống Á đến ngồi ghế sofa ở phía bên kia của văn phòng. "Tuần thứ ba sau khi phát hành đạt vị trí thứ chín trong bảng Billbroad, và tuần thứ tư có thể leo lên thứ tám. Thứ hạng rất ổn định. Tôi nghe những người ở bộ phận kinh doanh của công ty nói rằng, ca khúc sẽ sớm cán mốc bạch kim. Phải không?"
"Vâng."
"Thủ thuật cậu sử dụng rất đơn giản và hiệu quả. Cậu biết không? Nếu là tôi, tôi sẽ không tự phát hành ca khúc 'I feel it coming', mà sẽ để ca khúc lặng lẽ nằm bên trong album đầu tiên."
"Dù sao đây cũng là ca khúc đầu tiên do chính tôi thể hiện."
"Tôi biết, tôi rất hiểu tâm lý của cậu, vì vậy tôi đã đánh tiếng với Philby ở Philadelphia. Cậu có thấy bình luận ngắn của anh ta trên tạp chí Rolling Stones không?"
"Tôi thấy rồi, anh ta đang cười nhạo tôi."
"Ha ha..." Mottola cười lớn tiếng. "Đôi khi lời thật lòng phải nói ngược mới có hiệu quả. Cậu không thấy rằng sau khi bình luận của anh ta đăng lên, những người hâm mộ MJ không hài lòng với cậu đã biến mất? Tôi nghĩ lượng tiêu thụ ca khúc ở tuần thứ ba và tuần thứ tư phần lớn là nhờ những fan hâm mộ MJ đã đọc bình luận của Philby đấy."
"Hóa ra là vậy." Tống Á ngay lập tức hiểu ra, quả thực nghe cũng có lý.
"Nghe Walter nói, cậu đang chuẩn bị cho bài hát thứ hai? Vẫn chỉ muốn phát hành đĩa đơn thôi à?"
"Vâng, bài hát thứ hai sẽ là một bài rap."
"Phải cẩn thận kiểm soát, mười ca khúc trong một album, không thể phát hành đĩa đơn cho tất cả mười bài được, nhiều nhất chỉ năm mà thôi."
"Tôi hiểu."
Hai người trò chuyện một lúc thì Mottola đi về phía quầy bar, "Bourbon? Gold wine? Hay rượu Agave?"
"Tôi thấy uống rượu Gin là được rồi."
Mottola rót hai ly rượu và đưa một ly cho Tống Á. Hai người chầm chậm thưởng thức ly rượu. Mottola nói, "Tôi nghe Walter kể rằng, cậu và Mariah rất hay nói chuyện."
"Chuyện này..."
Tống Á cẩn thận quan sát đối phương, khi cảm thấy Mottola không hề có ý định trách cứ liền nói. "Vâng, trước đây tôi đã có một chút hiểu lầm với cô Carey, nhưng sau này lại trở thành bạn tốt của nhau."
"Cô ấy không có nhiều bạn bè ở New York. Nếu hai người không bận việc gì thì có thể gặp nhau để nói chuyện." Mottola đặt ly xuống.
"Được rồi." Tống Á nghĩ thầm, chính ông bảo tôi và cô ta gặp nhau nhiều hơn đấy nhé.
"Ừm..."
Mười ngón tay của Mottola đan vào nhau đặt ở trên đùi, vẻ mặt của ông ta thậm chí còn lộ một chút vẻ khó xử. Hồi lâu, ông ta nói: "Có một chuyện là, chúng tôi đã xảy ra một cuộc tranh cãi nhỏ. Cậu có thể giúp tôi thuyết phục cô ấy được không?"
"Ông kể tôi nghe đi."
"Sự việc là thế này..."
Qua lời kể của Mottola, Tống Á hiểu rằng với sự nổi tiếng của Mariah Carey, nhóm người da đen sẽ bắt đầu đánh giá và bàn luận mọi thứ về cô, rất giống với hoàn cảnh khó khăn hiện tại của MJ. Cô trở thành mục tiêu công kích của nhóm người da đen.
Ở một số khía cạnh, Tống Á biết mình cũng sẽ phải chịu những cuộc công kích như vậy trong tương lai, không thể nào tránh thoát được.
Tuy nhiên, cách thức đối phó với Mariah Carey có phần khác biệt. Cô ấy cho rằng họ phê phán màu da cô chưa đủ đen, vậy chỉ cần làm đen da đi không phải là được rồi sao? Đúng lúc lễ trao giải Grammy sẽ được tổ chức vào cuối tháng, tối hôm đó cô công bố diện mạo mới, là sẽ dập tắt hết những bình luận tiêu cực của cộng đồng người da đen. Dù sao việc làm sậm màu da ở nước Mỹ xảy ra tương đối phổ biến, chỉ có những người da trắng giàu có mới có thời gian để đi biển nghỉ dưỡng, đồng thời tắm nắng để làn da trở thành màu nâu. Những người vừa không có tiền vừa không có thời gian đành phải sử dụng thiết bị tắm nắng, làm cho làn da của họ trông giống như vừa được đi biển về.
Ý tưởng này đã bị Mottola phản đối quyết liệt, do đó hai người đã xảy ra tranh chấp.
Mariah Carey nghĩ rằng cô ấy có một nửa dòng máu của người da đen, cho nên đi làm đen da cũng không có gì sai trái, và sẽ không còn ai nói rằng cô ấy 'không đủ đen' nữa.
"Cậu biết đấy, tôi thích cô ấy, tôi thích cả dáng vẻ hiện tại của cô ấy..."
Mottola cẩn thận nói: "Tất nhiên, điều này không có nghĩa là tôi là một kẻ phân biệt chủng tộc đối với người da đen. Tôi đã ký hợp đồng với MJ, ký hợp đồng với cậu, ký một số lượng lớn ca sĩ người Mỹ gốc Phi và tôi dự định sẽ tạo một số cơ hội cho những Rapper đường phố. Nhưng phản ứng của Mariah có chút quá khích, cậu có hiểu ý tôi không?"
"Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi cũng là một người con lai, tôi đồng cảm với sự kích động của cô Carey." Tống Á an ủi Mottola.
"Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi lại tìm cậu."
"Ông có thể yên tâm, tôi sẽ đi thuyết phục cô Carey."
Tống Á chấp nhận việc thuyết phục Carey. Vào buổi tối, Walter đã tổ chức một buổi liên hoan, chỉ có mấy người bọn họ, vẫn tổ chức ở nhà hàng Pháp trước đây.
Nhưng lần này, Walter, David Cole và Roberto Clayville đã kiếm cớ rời đi sớm.
"Chán mấy người này thật."
Mariah Carey càu nhàu, giơ tay ra hiệu cho người phục vụ rót một ly rượu vang đỏ. "Hah, Walter không có ở đây, cậu không được mách đâu nhé." Cô chớp mắt nhìn Tống Á.
"Yên tâm, tôi là loại người như thế sao?" Tống Á kéo chiếc ghế lại gần hơn. "Gần đây cô có bận không?"
"Ngoài việc thu âm các bài hát, còn phải chuẩn bị để tham gia Grammy, đúng rồi, cậu có thể cho tôi một lời khuyên không..."
Cô lấy ra một danh sách những chiếc váy dạ hội cao cấp của Gucci từ trong túi. "Tôi dự định sẽ mặc cái này." Cô chỉ vào một bộ váy dạ hội màu trắng.
"Tại sao không chọn màu đen bên cạnh, nó rất phù hợp với làn da của cô." Tống Á cố tình chỉ vào một kiểu váy màu đen đính kim cương có dây vai: "Hơn nữa chiếc váy này còn rất nổi bật. Mắt của các vị giám khảo sẽ không thể nào rời khỏi người cô được. "
"Wow, thẩm mỹ của cậu giống với stylist của tôi."
Cô vô tình mắc bẫy của Tống Á. "Nhưng lúc đó làn da của tôi đen hơn một chút, mặc chiếc váy đó sẽ không phù hợp lắm."
"Đen hơn một chút?"
"Ờ, trong thời gian tới tôi sẽ đi làm đen da."
"Tại sao? Trong mắt tôi, bây giờ cô đã là một người phụ nữ hoàn hảo!"
"Ôi, miệng của cậu nói thật ngọt." Mariah Carey mỉm cười và đánh vào vai hắn. "Cậu không biết, những DJ đó đã nói gì với tôi."
"Họ nói gì cơ? Không đủ đen?"
"Đúng vậy." Cô rót một ly rượu vang đỏ lớn.
"Ha ha ha!"
Tống Á giả vờ cười lớn. "Làm sao tôi không biết, tôi cũng là một người con lai, họ cũng nói rằng tôi không đủ đen."
"Thế á?"
"Tất nhiên, cô không cần phải quan tâm đến họ, thật đấy, cô không hiểu những DJ đó đâu."
Tống Á nói: "Tôi không giống với cô, công chúa của công ty Columbia Records. Người nằm trong B-List như tôi, trong thời gian đi tuyên truyền thường xuyên phải nói chuyện với những DJ lớn nhỏ, cho nên tôi rất hiểu bọn họ. Chỉ cần là một người con lai, bọn họ sẽ nói cô không đủ đen và không phải là người một nhà với những người da đen. Cô tự khiến bản thân đen đi, cô có biết họ sẽ nói gì không? "
"Họ sẽ nói gì?"
"Họ sẽ nói rằng cô là một người da đen 'giả'. Tin tôi đi, cô sẽ không bao giờ lấy lòng được nhóm người đó. Họ dựa vào việc chê người này chê người kia để thu hút sự chú ý của thính giả trên đài phát thanh, nên làm sao có thể im lặng được. Hơn nữa, nếu họ biết cô rất để ý đến lời nói của bọn họ thì họ sẽ ngày càng trở nên vô đạo đức, không vì điều gì khác, chỉ để khiến cô phản ứng lại với lời nói của bọn họ. Giống như chàng trai hàng xóm cố tình làm cho cô gái mà họ thích phải khóc. Bọn họ đê tiện như thế đấy."