"Đeo nó lên."
Lão Joe cầm dây chuyền vàng vòng hai vòng quanh cổ Tống Á, lại giúp hắn đeo đồng hồ vàng lên tay: "Nhìn xem, nhìn xem này..." Lão lui ra phía sau một bước, nhìn Tống Á gật gật đầu hài lòng: "Đây mới là dáng vẻ nên có của thanh niên phía Nam thành phố* chứ."
(*) Ý nói phía Nam Chicago.
"Thanh niên phía Nam thành phố..."
Tống Á chỉnh lại sợi dây chuyền vàng thô to đang hơi thít lấy cổ hắn, gượng cười nói: "Ông chủ, ông đầu tư lớn như vậy có đáng không? Trị an ở khu vực phía Nam này thì càng ngày càng kém đấy."
"Tôi sẽ chẳng đi đâu khác."
Lão Joe dẫn hắn vào trong văn phòng, đốt một điếu xì gà, thoải mái nằm ngửa ra ghế sau bàn làm việc: "Tôi quá quen với khu phố này. Tôi đã sống ở đây mấy chục năm rồi, có khác nào vua ở đây đâu. Có rất nhiều người da đen hoặc ca hát, chơi thể thao, hoặc thi đỗ trường danh giá thấy có cơ hội một phát là vội vội vàng vàng chuyển đến những khu quý tộc làm hàng xóm với người da trắng. Tất cả bọ họ, cảm thấy bản thân có chút năng lực, có thể chạy khỏi đây là chạy hết... Thử hỏi xem trị an chỗ này làm sao mà tốt lên được."
"Chậc..." Tống Á nghe những lời này không khỏi hơi đỏ mặt...
"Cậu là APLUS thiên tài, tôi cảm thấy cậu không giống với những người kia, tôi muốn giữ cậu ở lại đây." Lão Joe từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện ném cho Tống Á.
Đó là giấy chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần của Công ty Âm nhạc Old Joe, phía dưới có đầy đủ chữ ký của lão Joe và đại ca "Kayneth" bang Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn.
"Chỉ cần cậu ký tên, mười phần trăm sẽ là của cậu. Cậu không cần bỏ ra thêm một đồng nào." Lão Joe nói.
"Thật ngại quá."
Tống Á vừa nhìn thấy chữ ký của lão Joe thì quyết định rụt lại: "Tôi xin cảm ơn ý tốt của ông, nhưng..." Hắn đặt lại văn kiện lên bàn.
"Không cân nhắc một chút sao?" Lão Joe lại đẩy văn kiện lên phía trước.
Tống Á chỉ có thể hết sức từ chối: "Thật sự xin lỗi, tôi... Tôi còn đang học trung học phổ thông, tôi không muốn..."
"Thôi được rồi, thôi được rồi, tôi hiểu."
Lão Joe ngăn câu giải thích ấp a ấp úng của Tống Á. Ông quẹt diêm, cầm bản hợp đồng lên và đốt nó đi.
Hai người yên lặng nhìn bản hợp đồng bị đốt thành tro bụi sau đó bị lão Joe phẩy vào trong sọt rác: "Vậy... Cậu đã có kế hoạch gì chưa?" Lão Joe hỏi.
"Kế hoạch? Học xong trung học phổ thông, rồi thi vào một trường đại học danh giá..."
"Các bài hát thì sao? Cậu có còn đang sáng tác không?"
"À, tạm thời tôi chưa có linh cảm."
"Là vậy sao..." Lão Joe giấu mình sau mấy lớp khói xì gà. "Có linh cảm thì đừng quên Công ty Âm nhạc Old Joe."
Tống Á còn có thể nói được gì nữa: "Tôi sẽ không quên đâu, ông yên tâm."
Lúc này có bốn người phụ nữ người da đen tìm tới, Tống Á biết họ, chính là bốn người trong ảnh chụp chung được treo ngoài sảnh công ty âm nhạc của Lão Joe. Nghe nói khi con trẻ các cô này cùng nhau lập một ban nhạc, thế nhưng không nổi tiếng được. Bây giờ tuổi tác họ đều đã lớn, ban nhạc của họ liền biến thành nhóm hòa âm, dựa vào việc nhận nhiều công việc rải rác để miễn cưỡng duy trì nhóm.
"Joe! Nếu lần này ông còn lừa chúng tôi nữa thì chúng tôi sẽ giết ông."
Người đi đầu vừa nhìn thấy lão Joe đã gân cổ lên chửi mắng một cách hung tợn. Bốn người phụ nữ với dáng thùng phi giống như dì Tô Thiến cùng xuất hiện chen lấn trong văn phòng của lão Joe làm cho văn phòng kín mít không còn kẽ hở. Tống Á nhân cơ hội này để rời đi.
Lúc rời đi, cậu còn nghe được lão Joe ở bên trong sợ hãi hô to: "Đừng đánh! Đừng đánh! Lần này tôi tuyệt đối sẽ không lừa các bà! Đừng kéo quần áo của tôi! Đừng!"
Đàn ông da đen phần lớn do trưởng thành tại các gia đình đơn thân nên sau khi thành niên bất kể có phải hung ác hay không thì khi đụng đến một phụ nữ ngang tầm tuổi của mẹ mình, đại đa số đều sẽ nhượng bộ vài phần. Nếu như một bác gái da đen dùng một chất giọng đặc biệt, lớn tiếng chửi rủa họ, bọn họ lập tức giống như bị người nắm vào điểm yếu, liền không có chút năng lực phản kháng nào nữa và ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Về đến nhà, Tống Á tiếp tục công việc học tập khô khan. Các loại tri thức, bất kể là vi phân và tích phân hay là cổ phiếu đều bị hắn nhét vào bộ óc nhanh như lốc xoáy. Tống Á xuyên không đã được nửa năm, những thứ khác thì không nói đến, chỉ có tri thức là cậu luôn luôn có cảm giác không đủ dùng.
Một giờ, hai giờ, ba giờ...
Cuối cùng cũng cảm thấy hơi mệt, Tống Á dừng lại xoa hai đầu lông mày rồi đi về phòng ngủ, nằm trước màn hình tivi.
Trên ghế sofa bày một tờ VOGUE bản Mỹ số tháng Chín. Trên bìa tạp chí là Milla ăn mặc trang điểm đầy phong cách, ánh mắt sáng ngời.
Gần đây, thời gian nói chuyện giữa hai người càng lúc càng ngắn. Phần lớn là do Milla phàn nàn khi nói chuyện một hồi chỉ nghe thấy tiếng trả lời qua loa của Tống Á, sau đó cô cúp điện thoại.
Milla của hiện tại đã nổi tiếng hơn gấp mấy lần so với Lowry Bé. Cho dù không muốn để ý đến chuyện bên ngoài nhưng Tống Á cũng đã thường xuyên nghe thấy các bạn nữ cùng trường bàn tán về cô.
Hayden đã giúp công ty quản lý William Morris giành được hợp đồng làm người đại diện của Milla. Nhờ thành tích tuyệt vời này mà Hayden đã được thăng chức nhanh hơn dự kiến. Bây giờ anh ta càng ngày càng bận rộn, Tống Á cũng rất lâu chưa gặp lại Hayden.
William Morris muốn đào tạo Milla thành Madonna thứ hai. Tại chiến lược tuyên truyền mới của họ, dự định là sẽ liên tiếp ganh đua cạnh tranh với đối thủ CAA quản lý bên Madonna. Gì mà Madonna đến hai mươi lăm tuổi mới nổi tiếng, mà Milla hiện tại mới mười lăm tuổi, gì mà mười lăm tuổi Milla đã được lên trang bìa của VOGUE, ẩn ý Madonna đã hết thời. Ngoài ra còn có cả tin Milla cống hiến cho chiến dịch bình quyền của De Klerk cũng không thua kém chút nào so với bài hát gì gì đấy của Madonna vào năm đó...
Nhìn qua đây có vẻ là một tuyệt chiêu. Toàn dư luận xã hội không tự chủ được bị cuốn đi theo các loại so sánh. Ngay cả SBK cũng không ngoại lệ. Dưới sự thôi thúc của William Morris, công việc chế tác album cho Milla cũng hết sức tận tâm. Càng không cần phải nhắc tới hãng điện ảnh Colombia đang vội vã đưa ra rất nhiều khoản phí công khai để chờ Milla gia nhập. Tuy nhiên Tống Á vẫn cảm thấy kiểu tuyên truyền ăn bám thấp kém này có chút chướng mắt. Phía bên Madonna cũng chẳng có phản ứng gì, tựa như đối đãi với một con côn trùng nhỏ vô hại, đuổi cũng chẳng muốn xua đuổi.
Tuy nhiên, hiện tại thu nhập của Milla đã hoàn toàn đủ để đè chết bản thân. Nghe cô nói đã có rất nhiều nhãn hiệu thời trang xa xỉ liên hệ với cô. William Morris đang giúp cô tiến hành chọn lựa, giá trị thương hiệu cá nhân cũng liên tục tăng lên. Bố của cô, Jovovich - người mà đến quần của mình cũng từng bị lột sạch ở Los Angeles hiện tại cũng là cá muối lật thân. Lão đang tuyển dụng nhân sự mới cho công ty đầu tư mới của mình. Tống Á phía bên này còn nghe nói rằng hắn đã gọi điện thoại đến cả nhà của Daniel.
Cũng không biết có phải là tâm linh tương thông không, Milla gọi điện tới.
"Lúc nào cũng là em chủ động gọi cho anh." Câu đầu tiên nàng đã phàn nàn.
"Anh đang muốn gọi cho em đây, không ngờ em lại gọi tới trước." Tống Á thuận miệng bịa ra một lý do: "Gần đây em thế nào?"
"Em rất nhớ anh."
"Anh cũng vậy."
Hai người im lặng.
"Anh..."
"Em..."
Vài giây sau, hai người lại cùng cất lời.
"Em nói trước đi." Tống Á nói.
"Gần đây anh có thời gian không? Em sẽ đến công viên Yellow Stone quay một quảng cáo, có thể sẽ phải ở lại đó khoảng một tuần. Em nghĩ, nhân cơ hội này chúng ta có thể ở đó chơi mấy ngày... Đáng ghét! Cứ phải để em chủ động hẹn hò anh!" Milla kiêu ngạo nói.
"Phóng viên..." Tống Á có chút chần chừ.
"Em còn không sợ thì anh sợ cái gì!?"
"Anh sợ ảnh hưởng tới hình tượng bây giờ của em, tình hình hiện tại của em đang rất tốt."
"Vẫn giống như trước thôi, chỉ là so với trước kia thì bận bịu hơn, cũng mệt mỏi nhiều hơn. Không sao đâu, địa điểm quay chụp rất vắng vẻ, em đã hỏi qua tổ quay phim, người không phận sự sẽ không thể vào được."
"Vậy được."
Con gái nhà người ta đã chủ động như thế, Tống Á cảm giác mình mà còn không đồng ý nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống mất. Nhưng đột nhiên trong màn hình tivi cậu lại thấy được khuôn mặt khá quen thuộc.
"Sau đó thì sao? Sao không nói nữa, lần nào anh cũng như thế này!"
"..."
"Em cúp máy đây!"
"Tút tút tút..." Bên kia cúp điện thoại, trong loa truyền ra âm thanh đường dây bận.
"Luke? Những rắc rối của sự trưởng thành?"
Tống Á nhìn thấy gương mặt quen thuộc, chính là vai Luke với gương mặt đầy phiền não trong một bộ phim đang nổi, hiện mới chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Thiên khải mở ra lần thứ ba. Trong cảnh phim dài chưa đầy hai phút kia, diễn viên chính chẳng phải là Luke sao!?
Tống Á buông điện thoại xuống, tâm trí bắt đầu hoạt động với tần suất cao: "Nếu theo đoạn phim ngắn trời cho, thì Luke này trong tương lai hẳn là rất nổi tiếng? Nếu như mình làm theo thiên khải chỉ dẫn, tiếp tục đầu tư vào Luke, việc đầu tư có phải chỉ có lãi chứ không có lỗ hay không?"
Hắn lại lần nữa quơ lấy điện thoại, bấm số điện thoại của Hayden: "Này, anh giúp tôi điều tra thêm về diễn viên mang gương mặt phiền não diễn vai Luke. Điều tra đầy đủ xem anh ta tên là gì? Có năng khiếu gì? bối cảnh thế nào?... Được rồi, Leonardo DiCaprio đúng không? Tôi đã nhớ ra rồi."