Hôm sau, Tống Á đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông biểu tình, bên trái hắn là anh chàng bạn trai trẻ tuổi của Michelle, bên phải là mục sư Ellison. Mọi người tay trong tay, chậm rãi tiến về phía trước. Sau lưng họ là biển người mênh mông vô tận với hàng loạt cờ bay phấp phới, trên đó viết đầy những dòng biểu ngữ phản đối phân biệt đối xử. Không những vậy, có nhiều người còn mang theo những tấm biểu ngữ tự làm bằng gỗ hoặc bìa các tông.
Các phóng viên và nhiếp ảnh gia mang đủ loại máy ảnh ống kính ngắn, ống kính dài, vừa đi giật lùi vừa chụp đoàn biểu tình. Toàn bộ hai bên đường là các tình nguyện viên và cảnh sát đang duy trì trật tự.
Để khiến mọi người có cảm giác gần gũi với mình, hôm nay Tống Á mặc sơ mi trắng và âu phục hết sức bình thường, chỉ trang điểm nhẹ khiến gương mặt hắn trông rất giản dị. Hắn không ngừng mấy máy theo những tiếng hô khẩu hiệu, trông có vẻ rất tập trung.
Tuy nhiên, điều đó cũng không thể ngăn được những suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu hắn.
Hình như hắn đã tạm thời thành công trong việc lừa đại ca Kenneth, nhưng chuyện này vẫn còn nhiều điểm sơ hở. Văn phòng luật sư Lockhart và Gardner đã xử lý vụ án của Tony, sau đó lại tiếp tục phụ trách các vấn đề pháp lý của Công ty A+ Audio nên việc này có thể bị điều tra ra một cách dễ dàng. Mặc dù hiện nay có vẻ chẳng có bao nhiêu người biết chuyện vợ của kiểm sát viên quận Cook Peter Flock làm việc ở công ty luật đó, nhưng vì cô đã từng biện hộ cho Tony nên chuyện này cũng có thể dễ dàng điều tra ra được.
Có lẽ Kenneth không cách nào biết được những chuyện này, nhưng Pablo thì...
Dù Pablo không biết, nhưng người trong giới luật sư như Barron, vị luật sư da đen nổi tiếng mà Pablo thuê đại diện cho Lowry bé thì chắc chắn phải biết. Mà Pablo có thể nói cho Kenneth biết. Giờ chỉ hy vọng ông ta sẽ vì lợi ích của Tony mà giúp hắn giấu chuyện này đi thôi.
"Hay là cứ gọi cho Pablo trước nhỉ..."
Hôm nay Lowry bé cũng sẽ trở về nên chắc hẳn Pablo phải ở cạnh cậu ta. Với các ngôi sao và chính khách, những cuộc biểu tình như thế này chính là cơ hội tốt để đánh bóng tên tuổi. Đặc biệt trong tình thế người da đen đang thắng về lý như hiện nay, việc có mặt trong đám đông này có thể nói là chỉ có lợi chứ không hề có hại. Tống Á lùi về phía sau một chút nhưng vẫn không nhìn thấy Lowry bé trong hàng người đầu tiên. Cậu ta không đi cùng tuyến đường với Tống Á. Những người đứng gần hắn lúc này đều là các chính khách, trí thức tích cực ủng hộ sự bình đẳng, ngoài ra còn có rất nhiều mục sư. Vậy giờ hẳn là hắn nên đến nhập hội với đám ngôi sao như Quincy Jones rồi.
Lúc sáng sớm, đoàn người còn có thể duy trì trật tự. Đến tầm chín giờ, mười giờ sáng, cả đám đàn ông mót tiểu quá nên vội vàng lục tục rời khỏi đoàn biểu tình, băng qua bức tường cảnh sát, sau đó kín đáo kéo khóa quần xuống giải quyết ngay bên tường. Bọn họ chỉ vì mót tiểu mà khiến đoàn biểu tình càng trở nên nhốn nháo. Những kẻ sẵn ý đồ làm loạn, đặc biệt là mấy thanh niên da đen mười mấy hai mươi tuổi đứng ở hàng sau, bắt đầu hô khẩu hiệu một cách điên cuồng, hai mắt sáng lên nhìn đủ loại hàng hóa rực rỡ sắc màu trong các cửa hiệu hai bên đường.
"F*ck! Lũ khốn nạn!"
Mục sư Ellison đăm đăm nhìn xung quanh. Là một trong số những nhân vật tôn giáo có ảnh hưởng nhất ở phía Nam Chicago, ông ta hiểu rất rõ cộng đồng người da đen, "Không thể đợi thêm được nữa, đến công viên Grant thôi!" Ông hô lên với đám người Michelle.
Sau khi chụp được kha khá ảnh và quay kha khá video, thể hiện rõ ràng mình đã có mặt tại sụ kiện này, Michelle và những người trong ban tổ chức cuộc biểu tình vội vàng tập hợp lại một chỗ bàn bạc, cuối cùng quyết định rút ngắn hành trình, đi thẳng đến công viên Grant nhập hội với các đoàn khác.
Tống Á cũng theo sau họ đến công viên Grant lúc hơn mười một giờ. Đoàn người đứng trước một sân khấu được dựng lên tạm thời, bắt đầu hô to khẩu hiệu, trật tự lại được thiết lập một lần nữa.
Ellison thở dài, "Thôi được rồi, tạm thời cứ vậy đã. Chờ một lát nữa rồi chúng ta bắt đầu phát đồ ăn và nước uống nhé, đừng để đám choai choai kia đói, không là rắc rối to đấy."
Tống Á bắt đầu theo nhóm Michelle rời khỏi đó.
"Lần này may nhờ có sự đóng góp của cậu. Cảm ơn nhé, APLUS." Michelle nói rồi bảo đám tình nguyện viên mang những khoanh hotdog bọc giấy bạc đến. Tống Á đã quyên góp cho cuộc biểu tình này ba mươi nghìn đô.
"Tôi chỉ góp chút sức mọn thôi mà."
Tống Á tươi cười trả lời. Đương nhiên hắn sẽ không ngồi đây ăn hotdog với những người bình thường này, không phải do kén chọn, mà vì hắn là một ngôi sao. Xuất hiện trên sân khấu thì không sao, nhưng xuất hiện dưới sân khấu thì chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn trên diện rộng. Thừa dịp các đoàn người vẫn chưa tập hợp đầy đủ, công viên Grant chưa quá đông, hắn liền vội vã rời đi.
Sau khi từ biệt nhóm của Michelle, hắn lên xe của Hayden đang đỗ ngoài công viên.
"Quincy Jones gọi anh." Hayden đưa điện thoại cho hắn.
Tống Á kiểm tra điện thoại của mình một lượt thì thấy đúng là có cuộc gọi đến từ Quincy Jones và Lowry bé.
Hắn gọi lại mấy cuộc rồi bảo Hayden lái xe đến một khách sạn năm sao gần đó.
Hai người đi thang máy đến trước cửa phòng tổng thống* ở tầng trên cùng thì thấy bóng dáng quen thuộc của Tony, AK, Ống Giảm Thanh và những tùy tùng của các ngôi sao khác..
(*) Phòng tổng thống, từ chỉ căn phòng sang trọng nhất, đắt tiền nhất trong một khách sạn.
"Hey! Em trai tốt của anh." Tony tiến lên ôm hắn, sau đó mọi người chào hỏi bằng cách chạm nắm đấm vào nhau.
"Dạo này không gây chuyện nữa à?" Tống Á hỏi.
"Không, tao làm sao dám nữa." Tony cợt nhả.
"Đừng gây chuyện nữa, ngoan đi." Tống Á đi vào phòng. Trong phòng, Lowry bé với mấy ngôi sao da đen đang ngồi quanh bàn chơi Baccarat. Từ chồng tiền mặt cao ngất ngưởng trên bàn, có thể thấy bọn họ chơi rất mạnh tay.
Lowry bé thấy hắn liền giơ nắm tay lên. Hai người đấm tay chào hỏi xong thì những ngôi sao khác mới nhận ra hắn đến, "Hey, APLUS!"
Trong số họ, Tống Á nhận ra Will Smith. Năm nay anh ta cũng được đề cử giải Grammy, mà hình như đã được đề cử liên tiếp ba năm liền thì phải. Vào lễ trao giải lần thứ ba mươi mốt, anh ta còn được giải "Trình diễn rap xuất sắc nhất". Nhưng có vẻ anh chàng này cũng tiêu pha vô độ giống hệt Lowry bé. Nghe nói năm ngoái anh ta còn gần như cạn sạch tiền, bây giờ không biết đã giải quyết xong vấn đề tài chính chưa mà lại cược lớn thế này. Thời điểm này, Will Smith đang đi theo Quincy Jones kiếm ăn.
Vừa chào hỏi với họ xong thì Quincy Jones đang đứng ở ban công vẫy tay gọi hắn, "APLUS, ra đây."
Tống Á bước tới, ban công phòng tổng thống cực kỳ rộng, có thể nhìn thấy công viên Grant ở phía xa. Đám người lớn tuổi hơn như Quincy Jones và Pablo đang nằm trên ghế, nhàn nhã thưởng thức rượu ngon và nói chuyện phiếm. Nhìn vào chẳng biết bọn họ đến tham gia biểu tình hay là đi nghỉ dưỡng nữa, cách làm việc còn qua loa hơn cả Tống Á.
Tống Á tìm chỗ ngồi, sau đó nhận ly rượu Pablo đưa cho rồi cạn ly xã giao, "Ừm, tôi muốn bàn với ông một chuyện có được không?"
Pablo gật đầu, sau đó hai người đi vào phòng đọc sách.
"Ừm, hôm qua đại ca tìm tôi." Tống Á kín đáo nói ra chuyện cần nói.
"Không sao, cậu cũng vì Tony thôi. Tôi biết phải nói thế nào với đại ca." Về vấn đề này, Pablo lại rất có tình có nghĩa, "Hình như Quincy Jones để ý đến công ty đĩa nhạc của cậu đấy, phải cẩn thận hơn chút." Ông ta ghé vào tai hắn, nói.
"Hả?" Tống Á giật mình trong lòng, sau đó quay lại ban công với Pablo. Quả nhiên chưa được bao lâu, Quincy Jones đã đề nghị được nói chuyện riêng với hắn.
Người da đen này là nhân vật hàng đầu trong giới âm nhạc, độ chịu chơi cũng vào bậc nhất. Trò chuyện chưa được vài câu, ông ta đã nói muốn mua Công ty A+ Records của Tống Á với giá mười triệu đô, đương nhiên còn kèm theo hợp đồng ca sĩ có thời hạn năm năm dành cho Tống Á.
"Cậu vẫn thường ký thỏa thuận phát hành với Công ty Colombia đúng không?" Quincy Jones hỏi: "Tôi mua lại công ty của cậu, vậy cậu có thể thoát khỏi những sự vụ rườm rà trong công ty, tập trung sản xuất album đầu tiên, hoàn thành hai album tiếp theo trong vòng năm năm. Cậu yên tâm, tôi là cao thủ lăng xê. MJ, Will Smith, cả mấy người vừa mới nhận giải Grammy kia nữa, đều do chính tay tôi nâng đỡ cả..."
Không biết ông ta còn lấy được tin Tống Á vay ngân hàng từ đâu, "Sau khi ký hợp đồng, số tiền mười triệu đô này sẽ được đổi ra tiền mặt. Cậu không cần phải đi khắp nơi nhặt nhạnh từng đồng nữa."
Nhưng có vẻ, ông ta lại nghĩ hắn cũng quen tiêu xài hoang phí như Lowry bé và Smith. Ngoài việc nhiều lần đề cập đến số tiền mười triệu, ông ta còn kín đáo ám chỉ việc mình có ảnh hưởng nhất định với hội đồng giám khảo của Grammy, "Ký hợp đồng với tôi, cậu sẽ không lâm vào cảnh một giải thưởng bé tí của Grammy cũng không nhận được như năm nay nữa."
Vốn là người xuyên không đến nên Tống Á chả thèm ký cái kiểu hợp đồng này với ông ta. Mười triệu đô trong năm năm? Vứt tí tiền ra để đuổi ăn mày chắc! Dù người trước mặt hắn, Quincy Jones, được gọi là "máy gặt giải Grammy" thì cũng không ổn chút nào, vậy nên hắn quả quyết từ chối.
"Tôi định..." Quincy Jones chỉ mấy ngôi sao đang đánh bài trong phòng khách, "... nhân dịp này tập trung một nhóm các ngôi sao nổi tiếng lại, hát một bài hát kinh điển phản đối sự phân biệt đối xử như 'We are the world' của MJ trước đây. Bài hát ấy cũng do tôi sáng tác, hiện nay nó đã phổ biến khắp thế giới. Nếu cậu ký hợp đồng với tôi thì kế hoạch lần này cũng có phần của cậu, cậu thấy sao?"
Quincy Jones cho hắn thêm một lợi ích nữa.
Tống Á vẫn lắc đầu như cũ, "Xin lỗi, tôi chỉ muốn tự sáng tác âm nhạc của riêng tôi thôi."
Quincy Jones tỏ ra hiểu vấn đề, hòa nhã đi cùng Tống Á trở lại ban công. Nhưng trong lòng ông ta nghĩ thế nào thì không ai biết, ông ta không như Lowry bé, vui buồn đều hiện trên mặt.
Buổi tối, Tống Á trở lại khu vực hậu trường của sân khấu dựng tạm trong công viên Grant. Hắn không có tiết mục nào thích hợp để biểu diễn ở đây nên chỉ đi cùng mọi người lên chào và cảm ơn vào phút cuối, tiện thể tăng thêm ấn tượng về sự tồn tại của bản thân trước báo chí truyền thông.
"Năm 1966, tác phẩm 'Chúng ta sẽ đi đâu' của mục sư King được xuất bản. Chính ở nơi đây, chúng ta tổ chức thành công cuộc biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam, phản đối phân biệt chủng tộc..."
"Năm 1986, cũng ở nơi này, chúng ta..."
Trên sân khấu, mục sư Ellison đang dõng dạc diễn thuyết.
Khi nghe ông nói, trong đầu Tống Á lại có một giai điệu vang lên.
Ooh woo I 'm a rebel just for kicks now
I been feeling it since 1966 now
Might be over now but I feel it still
Ooh woo I 'm a rebel just for kicks now
Let me kick it like it 's 1986 now
Might be over now but I feel it still
Might of had your fill but you feel it still