"Remember The Name" còn chưa ra mắt, "Empire State of Mind" còn chưa được quyết định cả lời bài hát, vậy mà giờ lại thêm một bài 'Feel It Still' nữa. Đây là lần đầu tiên Tống Á cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Xem xong một lượt sáu ca khúc thiên khải, hắn lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Đầu tiên là bài hát rất ngắn, chỉ chưa đến ba phút. Hơn nữa, phong cách của ca khúc này rất giống đĩa đơn đầu tay "I Feel It Coming" của hắn. Giọng hát của hai ca sĩ gốc, cách hát, thậm chí là cả ca từ cũng có chỗ giống nhau. Tống Á tin chỉ cần bài này được hát lên thì sẽ không có ai nói hắn 'phong cách đa dạng' nữa.
Hơn nữa, độ khó của việc cải biên cũng không khó. Lời bài hát nhắc tới sự ra đời của con gái ca sĩ gốc, vậy chỉ cần thay đổi thành con của chị Connie hoặc ám chỉ bạn gái Milla của hắn là được.
Điều hiếm thấy nhất là nội dung ca khúc này nói đến sự quyết tâm cống hiến vì sự nghiệp đòi quyền bình đẳng. Ca khúc này rất hợp với tình hình hiện nay, cũng phù hợp với cách làm người của hắn, không hổ là 'thiên khải' nhận được trong khi nghe mục sư Ellison thuyết giảng.
Sau khi sửa lại ca từ, rồi lại mất cả đêm ký âm giai điệu thành nhạc phổ, hắn hưng phấn lao tới phòng thu âm tìm Dyle: "Tôi có ý tưởng mới, bài hát này cũng cần dùng hòa âm điện tử kiểu mới. Gấp lắm rồi, phải giải quyết càng nhanh càng tốt."
"Lại bài khác nữa à? Ồ, APLUS, cậu đúng là thiên tài."
Dyle nhận lấy nhạc phổ, đánh thử vài nốt bằng đàn điện tử: "Khoan, chờ chút, không ổn lắm..." Anh ta đánh được một nửa thì dừng lại, sao nhạc đệm lại hơi giống bài 'Please Mr. Postman' của The Beatles thế nhỉ?"
"What?" Tống Á sửng sốt.
"Anh chờ chút. Auir, đến chỗ Big A lấy 'Please Mr. Postman' của The Beatles qua đây." Dyle gọi.
Auir mượn được đĩa nhạc từ chỗ Big A mang đến. Quả nhiên, phần nhạc đệm của hai ca khúc này rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ The Beatles dùng nhạc cụ truyền thống còn Tống Á lại chủ yếu dùng nhạc điện tử. Nhưng trong nhạc phổ mà Tống Á hoàn thành một cách qua loa, phần hòa âm điện tử lại không thể hiện ra được. Bởi vậy, Dyle mới đàn được một nửa đã phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai ca khúc này.
"Thiên Khải plug-in" hại ông đây à? Tống Á thấy mình như bị lừa. May là trong phòng thu âm chỉ có Dyle và Auir, chứ nếu sau khi bài hát được phát hành rồi mới có người nhận ra, phải mang trên mình tội danh đạo nhái thì đúng là quá thê thảm.
"Không sao, những chuyện thế này rất bình thường. Anh biết đấy, nếu anh nghe một bài hát lúc còn nhỏ hoặc lúc lơ đãng, thì giai điệu của nó… sẽ đi sâu vào tiềm thức hoặc vào trong giấc mơ của anh, đây là lý luận của Freud... Thôi được rồi, tôi cũng không hiểu rõ lắm, cũng có thể là ông ta đã nói như vậy. Nhiều năm sau, anh sẽ biến nó thành ý tưởng của chính mình trong lúc sáng tác nhạc, chuyện như vậy cũng có lúc xảy ra mà, đúng không? Auir." Dyle khéo léo biện hộ thay sếp mình.
"À." Auir nói: "Hơn nữa, bản The Beatles hát cũng không phải bài hát gốc. Nó được dịch từ bài hát của người da đen chúng ta rồi hát lại." Cậu ta lại lấy ra một đĩa nhạc. Đó là album của nhóm The Marvelettes, tên là "Please Mr. Postman", là đĩa nhạc từ năm 1960: "Big A bảo tôi mang nó đến đây."
"Vậy tôi nên làm sao đây? Tôi cần bài hát này, tôi cũng viết xong lời bài hát rồi, vì tôi muốn bắt kịp sức nóng của phong trào bình quyền lần này nên mới cố gắng làm thật nhanh." Tống Á cũng đành chịu, nhưng hắn không chấp nhận việc "Thiên Khải plug-in" gài bẫy mình, nếu cứ như vậy thì chuyện xuyên không nhập vai này khó quá rồi.
"Ca khúc của cậu sẽ có phần hòa âm điện tử kiểu mới thay thế nhạc đệm này đúng không?" Dyle hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy thì đơn giản rồi, có thể coi như cậu đã 'lấy mẫu*'. Việc các ca khúc trong dòng nhạc hip hop tham khảo lẫn nhau là điều bình thường mà, hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Chúng ta chỉ cần bên bản quyền của 'Please Mr. Postman' đồng ý, hoặc chúng ta mua lại bản quyền ca khúc là được." Dyle nói: "Có lẽ không đắt đâu, dù sao cũng là bài hát của những năm 60, hơn nữa nó còn được dịch và hát lại nhiều lần rồi."
(*) Sampling, trong âm nhạc có nghĩa là lấy một phần nhạc, một mẩu âm thanh (từ tiếng hát đến tiếng trống, organ) của bản nhạc đã thu âm trước đó và sử dụng lại cho một bản nhạc khác. Nhạc hip-hop là thể loại âm nhạc đại chúng đầu tiên dựa trên nghệ thuật sampling.
"Vậy à, thế thì mua đi. Chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề bản quyền."
Tống Á thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã tránh được một quả bom lớn rồi. Mà chưa được, hắn lại nghĩ tới nhạc phổ của "Empire State of Mind" vẫn chưa lấy ra nên vội vàng đưa nhạc phổ đó cho Dyle phân biệt giúp. Quả nhiên đây lại là một cái bẫy, bài hát này cũng lấy mẫu dựa trên một ca khúc của thập niên 70, "Love on a Two Way Street" của The Moments.
"Mua đi! Mua đi! Phải mua hết bản quyền của hai ca khúc này." Tống Á ra lệnh.
"À..." Dyle gãi đầu: "Nhưng ngân sách của Công ty A+ Records sắp cạn rồi." Anh ta lấy một tờ hóa đơn mua hàng ra, đây là danh sách thiết bị cần thay mới do hai kỹ thuật viên máy tính mới vào làm là Andrew và Hunter liệt kê. Hai chiếc máy tính 486 mới với hệ điều hành Windows, một vài phần mềm MIDI, còn có một số lượng lớn phần mềm phần cứng xử lý âm thanh chuyên nghiệp, không có ba mươi đến năm mươi nghìn đô thì không thể mua nổi.
Lúc này, Tống Á mới nhớ tới việc Sony Colombia vẫn chưa tổng kết lợi nhuận thu về của "I Feel It Coming". Lần trước, sau khi công ty bản quyền và quản lý đầu tư A+ cho Công ty A+ Records vay hai trăm nghìn đô thì số tiền đó vẫn chưa hề thực sự được gửi vào tài khoản công ty. Mấy tháng trôi qua, số tiền này đã bị đốt sạch. Thực ra, nếu Tống Á không dùng khoản tiền thu được từ việc chạy xô bù vào "phí quảng bá" cho DJ da đen trong mấy thành phố lớn, thì con số bỏ ra còn lâu mới dừng lại ở con số hai trăm nghìn.
"Vậy anh mau đi hỏi giá đi, để dự tính trước tiền bản quyền và tiền đầu tư thiết bị. Tôi sẽ bảo Tống A Sinh chuẩn bị một bản dự toán mới."
Vốn lưu động của Tống Á cũng không nhiều: "Dù nợ nhiều cũng không cần lo, tôi sẽ lấy thu nhập dự trù của Công ty A+ Records khi 'I Feel It Coming' ra mắt để thế chấp ngân hàng."
"Được." Dyle lập tức đi luôn, bản quyền của một ca khúc đang ở trong kho bản quyền ATV của MJ, ca khúc còn lại thì nằm trong tay EMI.
Tống Á không muốn chuốc thêm phiền phức, nên bảo anh ta cứ làm theo trình tự mua bán bình thường. Họ mua được bản quyền của hai ca khúc với tổng số tiền là một trăm năm mươi nghìn đô.
Nhờ việc thế chấp thu nhập dự trù của Công ty A+ Records khi "I Feel It Coming" ra mắt, Tống A Sinh đã vay được một triệu đô từ ngân hàng số 1 ở New Jersey. Lần này không nhờ ảnh hưởng của ông nghị viên nào cả, nhưng tiền lãi họ phải trả vẫn khá thấp. Có vẻ việc kinh doanh của ngân hàng nhỏ này cũng không được tốt lắm nên họ rất quý trọng vị khách thế chấp số tiền đặc biệt nhiều như Tống Á.
Sau khi gạt bỏ nỗi lo lắng, Andrew, Hunter và Mawota cũng đã thuê được nhà ở Chicago, chính thức đi làm ở Công ty A+ Records. Thiết bị cứng và phần mềm đã được mua, tất cả đều là hàng tốt nhất, tổng cộng hết năm mươi nghìn đô. Có được món đồ chơi mới, Andrew và Hunter không thể chờ đợi thêm nữa. Vậy nên, hai người họ vội vàng lắp đặt thiết bị và dùng thử.
Tống Á lại trở về với nhịp độ cuộc sống quen thuộc, lộ trình mỗi ngày đều giống nhau: đi học, thu âm, về nhà.
Vài ngày sau, họ hoàn tất việc chạy thử thiết bị.
"Anh xem..." Andrew chỉ vào màn hình: "Tôi chỉ cần điều chỉnh dải âm ở phần mềm này..." Anh ta di nhẹ con chuột: "Sau đó..." Thiết bị kết nối với máy tính phát ra một âm thanh mới: "Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Tốt lắm." Dyle và Tống Á phấn khởi nhìn nhau: "Vậy thì khi sản xuất phần hòa âm không cần phải dựa hoàn toàn vào các nhạc công nữa, có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí."
"Không tệ, không tệ, cứ tiếp tục cố gắng như vậy nhé." Ông chủ Tống hài lòng cổ vũ nhân viên cấp dưới. Bỏ qua chuyện tiền bạc, việc thuê hai người này và đầu tư những thiết bị liên quan không những tiết kiệm được thời gian, mà tiền vốn cũng được đầu tư đúng chỗ hơn.
Lúc này, Hayden cũng vừa bước vào. Chuyện bên phía Fergie đã được xử lý ổn thỏa. Anh ta bảo một người đồng nghiệp tại William Morris ở Los Angeles mua lại hợp đồng quản lý của Fergie, sau đó bảo đối phương chuyển nhượng quyền đại diện tạm thời cho Fergie ở Chicago lại cho mình.
Có một người phụ nữ khác vào cùng với anh ta. Đó là chị gái Fergie... Dana, cũng là người giám hộ của cô ta.
Khi còn trẻ, Dana cũng từng lăn lộn ở Hollywood, nhận một vài vai diễn nhỏ, nhưng lại không đủ nhanh nhạy khi đàm phán. Tống Á thấy để Fergie tự đến còn tốt hơn.
Lần trước, khi Fergie bị Big A đuổi theo, nghe thấy Big A hét tên hắn, cô ta lập tức đâm sầm vào người hắn, cô ta đã nhạy bén dùng tội quấy rối và giam cầm bất hợp pháp của Big A và đàn em anh ta để kéo Tống Á vào cuộc. Sau khi nhận ra Big A thật sự không có quan hệ gì với Tống Á, cô ta lại quả quyết đuổi nhân viên cảnh sát đi rồi gọi người đại diện tạm thời của mình ở Chicago tới. Phải nói là chuỗi hành động ấy cực kỳ trôi chảy, không một gợn sơ hở.
Mà cái người ngọt ngào đáng yêu trước mặt họ lúc này... Thật sự không hiểu nổi sao cái thùng nhuộm lớn như Hollywood lại không nhuộm cho cô ta sáng suốt lên một chút. Hắn ngu gì mà không lừa cô ta chứ, người đại diện Hayden sẽ không giúp cô ta đâu, Tống Á vui vẻ nghĩ.
"Cô cũng biết đấy, bây giờ tôi chủ yếu ở New York, hoặc là đi quảng bá khắp cả nước, phòng thu ở đây đành để không."
"Cô thấy đấy, tôi đã đầu tư một số tiền rất lớn vào cái phòng thu này, máy tính mới, thiết bị mới, đều là hàng mới cả."
"Cô bé còn đang ở độ tuổi dậy thì, giọng hát của cô ấy rất cao nhưng còn quá ngây thơ. Hơn nữa, những cô gái da trắng hát tình ca trưởng thành đều là những thiên tài đã nổi danh từ tấm bé, cạnh tranh khốc liệt lắm."
"Tôi biết Fergie là ngôi sao nhí, nhưng kết cục của những ngôi sao nhí Mỹ... Thực ra, tôi cũng đang đánh cược vào chính con bé."
"Không, tôi sẽ không hứa hẹn gì cả, cũng không có ý định ký hợp đồng năm năm... Cùng lắm là để cô bé hát bè gì gì đó trong bài của tôi thôi."
"Hợp đồng diễn xuất tại chương trình 'công ty thiếu nhi' của cô ấy đã kết thúc vào năm ngoái rồi đúng không?"
"Tất nhiên, tôi sẽ không bủn xỉn về khoản tiền đầu tư cho ca sĩ đâu."
Cuối cùng, Dana thay Fergie "giành được" một bản hợp đồng ca sĩ mới, ba năm và một album, phí ký hợp đồng là năm mươi nghìn đô. Trong khoảng thời gian đó, học phí văn hóa của Fergie ở Chicago, học phí lớp vũ đạo và lớp bồi dưỡng thanh nhạc sẽ do Công ty A+ Records phụ trách.
Tiễn Dana đi, Tống Á lấy ra mấy nhạc phổ rác rưởi mà người khác gửi cho Công ty A+ Records, thầm cười gian: "Người phụ nữ ngu ngốc này, ngay cả mấy chuyện mờ ám trong quá trình phát hành album của công ty đĩa nhạc mà cũng không hiểu, ha ha ha."