Sargeras trố mắt nhìn Crassus, suy nghĩ thế nào lại nuốt nửa câu còn lại vào bụng, rụt đầu ngồi xuống ngay ngắn.
Năm ấy, ở ngoại ô Lorde, hắn đã từng thấy một pháp sư dùng thuật Hỏa Cầu đẩy lùi một con rồng, lại còn không ngừng kêu gào đòi cầm gậy pháp sư đập vào đầu con rồng kia.
Mà tên pháp sư áo trắng đó giờ lại đang ngồi kia chờ món ăn được bưng lên. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, song hắn vẫn có thể nhận ra ông ta ngay lập tức. Dù sao, hắn vẫn rất kính sợ đối với những nhân loại có thực lực cao cường.
Tuy hắn cảm thấy, sau khi bản thân hoàn toàn thức tỉnh, lấy được vũ khí thánh, hắn cũng xem như đã đủ năng lực đánh một trận với rồng rồi. Song giờ đây, hắn nhận ra mình còn cách mục tiêu ấy một khoảng bằng vô số chiếc bánh kẹp Thiểm Tây. Do đó, bắt đầu từ bây giờ, mục tiêu sống của hắn chính là mỗi ngày đi làm nhiệm vụ ở hiệp hội, kiếm tiền mua bánh kẹp Thiểm Tây.
"Ông chủ nhà hàng này quả không đơn giản, ngay cả pháp sư hùng mạnh đến thế mà cũng đến nhà hàng này dùng bữa." Sargeras thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc sáng mình đã không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn gọi với theo McGonagall: "Ông chủ McGonagall, tôi muốn ba chiếc bánh kẹp Thiểm Tây."
Trừ một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây ăn lúc sáng, buổi trưa hắn chỉ kịp ăn mấy quả dại trong đầm lầy mà thôi. Giết chết mười mấy con ếch phóng độc khiến hắn tiêu hao không ít năng lượng, bây giờ đã đói lả người rồi.
Chẳng qua, tiền thù lao cho nhiệm vụ hôm nay hơi ít, hoàn toàn không đủ ăn, ngày mai phải đến hiệp hội sớm hơn chút để nhận nhiệm vụ thù lao cao mới được.
"Vâng, xin chờ một lát." McGonagall gật đầu. Sargeras chuyển mấy chiếc ghế cùng bộ với chiếc bàn đang ngồi sang bên cạnh. Chiếc ghế do hắn mang đến chỉ là mấy ống kim loại đặt lên một tấm kim loại tròn mà thôi, trông vô cùng đơn giản nhưng cũng rất rắn chắc, hơn nữa, điều khiến hắn lựa chọn chiếc ghế này chính là vì khả năng chịu nhiệt của nó.
Ngoài bàn ghế ra, McGonagall không hề lo lắng sàn nhà và tường sẽ bị Sargeras đốt cháy. Sáng nay, cả người hắn đều bốc cháy hừng hực nhưng lại không để lại chút dấu vết nào trên sàn nhà, xem ra hệ thống chọn chất liệu xây nhà hàng rất tỉ mỉ.
"Sàn của nhà hàng được làm từ nham thạch dưới đáy núi lửa đang hoạt động trong thánh địa Santona của bộ tộc quỷ dung nham thuộc quần đảo Vong Linh, trải qua nhiều công đoạn mài giũa gia công tỉ mỉ, có khả năng chịu nhiệt cực cao. Tường được làm bằng chất liệu cách âm hỗn hợp với độ cứng cực cao, bên ngoài còn được bôi một lớp chất liệu có cùng nguồn gốc với sàn nhà hàng, do đó cũng có khả năng chịu nhiệt siêu cao." Giọng nói kiêu ngạo của hệ thống tức khắc vang lên.
"Thế có chịu được công kích của rồng không?" McGonagall nhướng mày hỏi.
Hệ thống yên lặng hồi lâu mới đáp: "Thiết kế nhà hàng chỉ suy xét đến những tình huống bình thường, mong ký chủ đừng chán sống mà đi khiêu khích rồng."
"Trong thế giới này, chạn trán với rồng không phải là tình huống thông thường sao? Hệ thống, khả năng thiết kế của cậu còn cần được cải thiện đấy." McGonagall thở dài, nói vẻ tiếc nuối.
Tuy rằng gã cũng không mong chờ quá nhiều, nhưng nếu lực phòng ngự của nhà hàng thật sự đáng gờm, gã có thể sử dụng nhà hàng như một pháo đài cũng được.
"Xin ký chủ đừng nghi ngờ khả năng thiết kế của bản hệ thống. Quyền hạn hiện có của ký chủ quá thấp, không thể nâng cấp nhà hàng, hiện giờ nhà hàng đã đạt đến mức cao nhất của cấp 0." Hệ thống nghiêm túc nói.
"Còn có cấp bậc nữa cơ à? Thế thì nâng cấp kiểu gì? Phải làm nhiệm vụ sao?" Nghe vậy, đôi mắt McGonagall lập tức sáng ngời. Nếu nhà hàng còn có thể nâng cấp thì nhất định sẽ rất thú vị, vẫn có khả năng phát triển thành một tòa pháo đài kiên cố không gì phá nổi.
"Chỉ cần ký chủ chi 50.000 đồng vàng mua nguyên liệu nấu ăn, có thể tự động lên cấp 1." Hệ thống đáp.
"Xem như cậu lợi hại." Gã ngây ra một lúc, vốn còn tưởng phải hoàn thành nhiệm vụ nào đó, không ngờ lại là tiêu tiền, hơn nữa còn tiêu tận 50.000 đồng vàng mới có thể lên một cấp, đúng là quỷ hút máu mà.
"Sau khi lên cấp 1, ngoài việc có thể miễn phí nâng cấp nhà hàng một lần, ký chủ còn có thể mở khóa nhiều chức năng khác. Ký chủ cố lên." Hệ thống cổ vũ.
"Không có tiền." McGonagall bĩu môi. Bây giờ gã còn đang cố gắng để dành 10.000 đồng vàng mua điểm sức khỏe, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất đừng mơ tưởng đến con số 50.000 đồng vàng. Dù sao gã cũng đã rất hài lòng với nhà hàng hiện giờ, tạm thời không sốt ruột nâng cấp.
Gã bắt đầu bưng thức ăn lên cho khách hàng theo thứ tự xếp hàng vào cửa. Mười sáu chiếc bánh kẹp Thiểm Tây đã hoàn thành, cho nên khách hàng gọi bánh kẹp có thể ăn trước. Đặt đợt vỏ bánh thứ hai lò nướng xong xuôi, gã bắt đầu chế biến cơm chiên Dương Châu cho những vị khách gọi cơm chiên
Hai hôm nay đã có khách hàng bắt đầu xếp hàng trước nên Macbeth không còn giành được hàng đầu nữa, hơn nữa, tuy sống ngay bên cạnh nhà hàng, song mỗi ngày ông đều tất bật chế tạo vũ khí. Dù vậy, ông vẫn luôn tranh thủ đến sau khi nhà hàng mở cửa không lâu, gọi hai phần cơm chiên Dương Châu quen thuộc như những lần trước.
"Cô nhóc, cháu có muốn ông dẫn cháu đi ăn món ngon không?" Crassus cười tủm tỉm với Amy, định dùng món ngon để dụ dỗ.
"Muốn ạ!" Mắt cô nhóc sáng lên, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Nhưng mà buổi tối cháu đã ăn no rồi, đợi ngày mai đi. Nếu ông dẫn cháu đi ăn thì chắc ông sẽ trả tiền đúng không?"
"Đương nhiên là ông trả tiền rồi, chỉ cần cháu thích thì muốn ăn món gì cũng được cả." Nụ cười trên mặt Crassus càng xán lạn. Quả nhiên cô nhóc này là một đứa trẻ tham ăn, chỉ cần dụ dỗ một chút đã cắn câu rồi.
Chỉ cần hai cha con họ tách ra, ông ta có thể dễ dàng kiểm tra thiên phú ma pháp của cô nhóc, thậm chí còn có thể dùng thức ăn ngon dụ dỗ cô nhóc về tháp pháp sư.
Macbeth ngồi bên cạnh, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Crassus, sau đó lại nhìn McGonagall đang bận rộn làm cơm chiên trong bếp. Xem ra lát nữa ông phải nhắc nhở McGonagall một chút mới được.
"Vâng, thế sáng mai cháu chờ ông cứ lại đến đây ăn cơm, sau đó ông chỉ cần cho cháu số tiền cháu sẽ ăn là được. Cháu thích ăn thức ăn do cha nấu nhất, đó chính là những món ngon nhất trên đời này." Amy vui vẻ gật đầu, nở nụ cười chân thành trong sáng.
Vốn còn định khen thức ăn ở Lorde ngon cỡ nào, hấp dẫn ra sao để Amy thèm thuồng, nhưng vừa nghe thấy lời của cô nhóc, cả người ông ta chợt cứng đờ, cảm thấy hình như mình vừa đạp trúng chiếc bẫy do chính bản thân đào ra thì phải.
Nhưng nghĩ kĩ lại, lời cô nhóc cũng rất có lý. Đừng nói đến thành Chaos, ngay cả khi còn ở Lorde, cũng đã nhiều năm rồi ông không tìm thấy một món ăn nào có thể khiến ông ăn đến bát thứ hai. Thần kỳ là, cơm chiên Dương Châu do McGonagall nấu lại làm được điều đó, hơn nữa mỗi bữa ông đều phải ăn hai bát mới cảm thấy thỏa mãn.
Nói với con gái của ông chủ nhà hàng này rằng muốn dẫn cô nhóc đi ăn món ngon đúng là hơi thiếu suy xét. Giờ thì hay rồi, ông tự dính bẫy của bản thân, hơn nữa còn vui vẻ tự nhảy xuống nữa chứ. Nghĩ đến đây, ông đành bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, thế ngày mai ông lại đây đưa tiền cho cháu."
"Ông Râu Bạc thật tốt." Amy gật đầu vui vẻ. Ăn cơm trong nhà mình, còn có người cho mình tiền, cảm giác này thật quá tuyệt vời.
Macbeth nghe đến đây cũng ngẩn người, suýt nữa thì phì cười thành tiếng. Ông nhìn cô nhóc, cảm thấy sự lo lắng vừa rồi của mình đúng là dư thừa. Người bình thường nào có thể lừa nổi cô nhóc này đây chứ.
Các vị khách chờ cơm chung quanh cũng đều nhìn Amy hứng thú. Cô nhóc nửa người nửa tiên này thật đáng yêu, cách nói chuyện cũng rất thú vị, tuy thường xuyên nói mấy câu khiến người ta tức đến suýt nội thương, nhưng vẫn được xem là một điều thú vị trong lúc đợi dùng bữa của các thực khách.
"Ông còn có thể cho cháu xem mấy món đồ chơi thú vị nữa đấy, chẳng hạn như người tuyết tí hon biết nhảy múa này." Crassus vẫn chưa từ bỏ ý định. Sau khi suy nghĩ giây lát, mắt ông ta chợt sáng lên, búng tay, một đám người tuyết tí hon trắng tinh tức thì xuất hiện, trượt dọc theo tay ông ta, xếp thành một vòng tròn trên bàn rồi nhảy múa không ngừng.