Trong khoảnh khắc, McGonagall đã có xúc động muốn giữ Irina lại, một nhà ba người cứ thế sống một cuộc sống vô tư lự, có vẻ cũng tuyệt lắm.
Nhìn Amy nằm trong lòng Irina, dù đang ngủ say vẫn nở nụ cười vui vẻ, gã bỗng hiểu được ý nghĩa của câu "Người một nhà thì phải sống cạnh nhau".
Trước kia, gã cho rằng mình có thể cho Amy nhiều tình yêu nhất thế gian này, khiến cô nhóc có thể trưởng thành trong hạnh phúc.
Nhưng gã cũng phải thừa nhận một điều rằng, tình yêu thương của mẹ là thứ mà gã không bao giờ có thể cho được, mà đấy cũng là thứ mà cô nhóc thiếu thốn nhất.
"Mình phải để thời gian đoàn tụ của cả nhà đến sớm hơn." McGonagall âm thầm hạ quyết tâm, nhiều chuyện cũng nên mau chóng được đưa vào kế hoạch.
Irina bế Amy nhẹ nhàng lắc lư, khẽ ngâm nga bài hát có giai điệu dịu êm. Đó là một ca khúc được hát bằng ngôn ngữ tộc tiên mềm mại, như tiếng hát của thiên nhiên, mặc dù nghe không hiểu, nhưng cũng đủ khiến linh hồn bình yên đến lạ.