"Ông chủ McGonagall đi được bốn ngày rồi, nhớ anh ấy quá đi mất."
Trước cửa nhà hàng McGonagall & Amy, Harrison ngồi trên bậc thang, mờ mịt nhìn bầu trời đầy sao, trông chán nản như thể đã bị rút cạn sức lực.
"Ông chủ McGonagall đã chết đâu mà, chú bày ra điệu bộ này là có ý gì hả?"
Gjergj ném một bình rượu nhỏ cho anh ta, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, thở dài: "Nhưng mà cũng phải công nhận là nhớ anh ấy thật đấy."
"Anh còn buồn nôn hơn em nữa, em nổi da gà đầy người rồi đây này." Harrison khinh thường ngồi xê ra bên cạnh, muốn cách xa anh ta một chút.