Trời vào thu đã lâu, đám cỏ dại tùy ý mọc tràn lan trên con phố dài giữa cảnh đổ nát thê lương cũng đã khô héo, có điều chỉ cần chờ đến mùa xuân sang năm, đám cỏ dại này sẽ nhanh chóng tươi tốt trở lại.
Ngôi miếu khắc ba chữ lớn "phố Iam Inga" đã sụp đổ hơn nữa, một con mèo đen núp trong kẽ nứt của ngôi miếu, liếm láp bộ lông ướt nhẹp vì mưa. Đột nhiên nó ngẩng đầu nhìn về nơi xa, ánh mắt xanh biếc sáng rực, cứ như nhìn thấy một thứ gì đó rất quen thuộc.
Trên con đường dài, một cô gái tộc tiên mặc váy trắng dài từ từ đi đến.
Cơn mưa lớn như trút nước cũng như trở nên thật dịu dàng khi rơi xuống người cô gái đó. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ người cô như có một ma lực kỳ diệu, khiến tất cả nước mưa đều lặng lẽ rơi ra bên ngoài khu vực mà ánh sáng ấy, không mảy may rơi trên người cô ấy dù chỉ một giọt.