Cuối cùng, McGonagall vẫn quyết định bắt đầu từ việc nâng cao hiệu suất nấu nướng của bản thân, chỉ giới hạn số lượng thức ăn đối với khách mang đi, bởi lẽ, mục đích chính của nhiệm vụ này vẫn là thu hút càng nhiều khách đến dùng bữa tại nhà hàng càng tốt, chứ không phải là giảm thiểu lượng thức ăn bán ra.
Tuy nhiên, dù sao nơi này cũng là một thế giới xa lạ, gã còn có một vấn đề rất quan trọng cần cân nhắc, đó là nếu sau này xuất hiện những thực khách như rồng hay quỷ rừng, khả năng một vị khách mua tất cả lượng thức ăn của cả ngày hôm đó rất có thể sẽ xảy ra.
Đến lúc đó, gã cần cân nhắc giữa hai phương án, một là hạn chế số lượng bán cho từng khách, hoặc hai là nên thương lượng với hệ thống để đặt làm một chiếc lò nướng to hơn, đủ để làm ra loại bánh kẹp Thiểm Tây thật lớn. Nhìn chung, gã vẫn nên tìm thời gian rảnh để suy tính vấn đề này thật cẩn thận, dù sao đến Sargeras cũng muốn ăn một lúc mười chiếc bánh kẹp Thiểm Tây mà.
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là nhà hàng vẫn còn kinh doanh nhỏ lẻ, mỗi món ăn đều cần gã tự tay làm. Nếu sau này có những món ăn gần như tự phục vụ như lẩu, hay canh thập cẩm Malatang, gã sẽ nhàn hơn một chút.
Ở quảng trường Aden có một văn phòng môi giới việc làm đặc biệt, các thương nhân cần tuyển nhân viên và những người cần tìm việc làm đều có thể tìm đến đó. Văn phòng môi giới này đã được xây dựng thành một chuỗi hệ thống với nhiều chi nhánh, nghe nói chỉ cần đưa ra mức giá hợp lý thì muốn tuyển loại nhân viên nào cũng được.
Hai hôm nữa là đến ngày nghỉ đầu tiên của nhà hàng, McGonagall định đến văn phòng này để tuyển nhân viên. Đối với gã, tiền lương có cao một chút cũng không quan trọng, gã chỉ cần tìm được một người thành thật, chịu thương chịu khó, ít nói nhưng vẫn có thể làm tốt công việc được giao.
Sáng nay, trong vòng một giờ gã đã bán xong sáu mươi bốn chiếc bánh kẹp Thiểm Tây. Thời gian buôn bán buổi trưa dài hơn buổi sáng nửa giờ, nên McGonagall phải chuẩn bị nhiều phần bánh kẹp thịt hơn, vì thêm một lượt nướng là thêm được mười sáu chiếc bánh, biết đâu sẽ bán được cho nhiều khách hơn.
Sau khi uống xong sữa dê, Vịt Con Xấu Xí chìm vào giấc ngủ say, không biết có phải bị nó ảnh hưởng hay không mà Amy cũng nằm sấp trên quầy ngủ thiếp đi.
Qua hình ảnh phản chiếu trên lớp cửa kính, McGonagall vừa nhìn bóng dáng của cô nhóc vừa mỉm cười.
Mặc dù thế giới này có đủ loại chủng tộc, nhưng những ngày qua gã vẫn thấy rất an ổn, cũng không cảm thấy bị uy hiếp.
Dưới sự quản lý của thần điện Grey, thành Chaos rất an toàn, đây cũng là nguyên nhân mà năm đó McGonagall Alex đã rơi vào trạng thái gần như tàn phế lại chọn tòa thành này làm chốn dừng chân.
So với trật tự được thiết lập dựa trên tiền và quyền ở các lãnh địa của các chủng tộc khác, trật tự được thiết lập ở thành Chaos mới thật sự đem đến cảm giác tự do và an toàn cho những kẻ yếu.
Đến trưa, theo thường lệ, hai cha con vẫn ăn cơm trước rồi mới mở cửa buôn bán.
McGonagall vờ như không nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi của Vịt Con Xấu Xí, dù sao hiện tại nó cũng chưa thể ăn những thức ăn này.
Amy thì lại cứ ăn hết miếng này đến miếng khác một cách ngon lành ngay trước mặt Vịt Con Xấu Xí, thi thoảng còn đặt thìa trước mặt nó như trêu ngươi, chỉ để đó mà không cho nó nếm thử miếng nào, khiến nó thèm thuồng chắp móng vuốt, muốn xin cô nhóc cho nó ăn một chút.
"Với khí phách này, xem ra đời này cũng không làm được hoàng thượng nổi rồi." McGonagall nhìn cảnh Vịt Con Xấu Xí xin ăn Amy, thầm thở dài. Cô nhóc quả thật rất lợi hại, có thể dạy dỗ một con mèo quýt trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, không dám cáu kỉnh chút nào.
"Em có xin chị cũng vô ích, bây giờ em chưa ăn được cơm chiên cầu vồng đâu, chị chỉ đùa em thôi." Amy cười vui vẻ, tiếp tục xúc một thìa cơm chiên, đung đưa trước mặt Vịt Con Xấu Xí.
Nó chậm rãi quay mặt qua chỗ khác, dường như đang tự vấn lại kiếp sống làm mèo của mình.
Sau khi ăn cơm trưa và dọn dẹp bát đũa xong, McGonagall đổ một bình sữa dê cho Vịt Con Xấu Xí. Lúc đưa bình sữa cho nó, nó nhe răng cho gã xem như đang nhắc rằng răng của nó đã mọc đủ dài rồi.
"Răng dài nhanh đấy nhỉ." Nhìn hàm răng nho nhỏ đã mọc đầy đủ chỉnh tề, McGonagall hơi ngạc nhiên, chỉ tiếc Vịt Con Xấu Xí còn chưa kịp vui vẻ, gã đã lắc đầu: "Nhưng vẫn chưa được, ít nhất phải một tuần nữa mới có thể ăn dặm, mày chịu khó uống sữa mấy ngày nữa đi."
Vịt Con Xấu Xí tức thì ỉu xìu, rầu rĩ ngậm núm vú trên bình, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn McGonagall và Amy nữa, thà cứ yên lặng uống sữa thế này còn hơn.
Thực khách ghé nhà hàng vào buổi trưa còn đông hơn gã tưởng. Bởi nhà hàng nằm ở vị trí hơi xa trung tâm, những vị khách có thời gian nghỉ trưa ngắn không tiện ghé đến. Chưa kể, giá tối thiểu cho một món ở nhà hàng tận 300 đồng tiền, với mức giá này, không phải ai cũng có thể ăn một ngày ba bữa. Do đó, trưa hôm ấy, số lượng khách mới đến nhà hàng rốt cuộc cũng có độ tăng trưởng nhẹ.
"Bên kia, bên kia kìa, đỗ xe ngựa xa chút đi, đừng ảnh hưởng đến các vị khách khác, không thấy người ta làm tấm kính to như vậy để khách đến nhà hàng có thể ngắm nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài quảng trường Aden à?" Harrison xuống xe ngựa, cánh tay mập ú huơ huơ, chỉ chỗ đỗ xe đằng xa cho mấy chiếc xe ngựa theo sau.
Sau đó, năm người ăn mặc lộng lẫy lần lượt bước xuống xe ngựa, dáng người ai nấy đều tương tự nhau, chân tay to đùng thô kệch, eo như thùng nước, cổ thô to gần bằng đầu, sáu người đứng sóng vai bên nhau trông không khác gì sáu người anh em béo tốt.
"Harrison, cậu truyền tin bảo tối nay dẫn bọn tôi đến một nhà hàng mới, vừa có thể ăn ngon lại có thể giảm béo, chính là nhà hàng này à?" Trong số đó, một anh chàng béo mặc áo vàng nghi hoặc hỏi Harrison.
Nhà hàng thiết kế cửa kính trong suốt có thể nhìn ra quảng trường Aden, trông cũng khá cao cấp, nhưng mấy người họ tự nhận là những kẻ phàm ăn, từ trước đến nay vốn không quan tâm đến phong cách trang trí nhà hàng, chỉ cần thức ăn ngon, dù có là quán cóc ven đường thì họ vẫn sẽ thường xuyên ghé đến ủng hộ.
Trong nhà hàng đã có kha khá khách, nhưng qua tấm kính trong suốt này, có thể thấy các vị khách này đều là những người có hình thể bình thường. Nếu thật sự món ăn ở đây có tác dụng giảm béo, thì những người gầy nhom này tụ tập ở đây làm chi?
Những đồng bọn này của Harrison đều có gia cảnh không tệ, gia đình của người mặc áo vàng sở hữu ba tòa khách sạn, gia đình của người mặc áo xanh lá cây kinh doanh quán trà ăn nên làm ra nhất thành Chaos này, nhìn chung, họ đều là những người không phải sầu não vì cơm áo gạo tiền, mỗi ngày còn được lĩnh không ít tiền tiêu vặt.
Đám cậu ấm con nhà giàu này vẫn thường xuyên rủ nhau ăn uống vui chơi, chỉ cần một người trong số họ tìm được chỗ nào ăn ngon hoặc chơi vui, việc đầu tiên người đó làm là chia sẻ thông tin với đồng bọn. Do đó, ngay sau khi nhận được lời mời của Harrison hôm qua, trưa nay cả bọn quyết định cùng đi nếm thử món ngon thần kỳ theo lời anh ta.
"Đúng, chính là nhà hàng này, chẳng qua hiệu quả giảm béo chỉ có tác dụng đối với những người có thân hình giống chúng ta mà thôi." Harrison gật đầu, nhìn lướt qua nhà hàng, thì thầm: "Mà này, nghe tôi nói đây, tránh việc lát nữa các cậu gây chuyện lại bảo tôi không dặn trước. Nhớ kĩ, tuyệt đối đừng trêu chọc con gái của ông chủ nhà hàng nhé, người thú hay ma quỷ gặp phải cô nhóc đều phải run sợ cả đấy."
"Kinh khủng vậy cơ à?" Cả đám há hốc mồm, thấy Harrison gan dạ nhất bọn cũng phải kiêng dè con gái ông chủ nhà hàng như thế, cả đám đều đồng loạt gật đầu.
"Vào thôi, tôi đói rồi." Harrison dẫn đầu đẩy cửa bước vào nhà hàng, những người khác cũng lũ lượt theo sau.
Sáu người nối đuôi nhau lừng lững đi vào, mỗi người nặng gần cả trăm ký, ai nấy đều đứng ngược sáng che khuất gần hết ánh sáng rọi vào nhà hàng, khiến các thực khách đang dùng cơm đều rối rít liếc nhìn.
"Quân đoàn bí đao à?" Thấy một hàng thực khách vừa cao vừa béo lũ lượt bước vào, Amy không khỏi trố mắt nhìn.