McGonagall chỉ nhìn thoáng qua thanh kiếm kia rồi lại vờ như không nghe thấy tiếng bước chân cùng với câu nói vang lên ngoài cửa, thản nhiên đi đến bên cạnh bàn tròn, cầm một miếng bánh ngọt màu vàng nhạt lên cắn non nửa, mày khẽ nhíu lại.
"Cha ơi, bánh đó có ngon không ạ?" Amy cũng bị bánh ngọt trên bàn thu hút, ghé sát lại háo hức hỏi gã.
McGonagall nuốt miếng bánh xuống, lắc đầu nói: "Mùi hoa quế quá nồng, quá ngọt gắt, ăn một hai cái còn được, nếu ăn nhiều thì ngấy lắm."
Amy chỉ đĩa bánh quy khác hỏi: "Thế còn cái này? Bánh quy này trông hệt như mặt trăng ấy."
McGonagall cầm miếng bánh quy mỏng dính lên, cắn một miếng, phát ra tiếng răng rắc giòn tan. Bánh này có vị thơm ngọt của bí đỏ, nhưng hương vị cũng không nồng lắm, ngược lại còn có cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt gã không khỏi sáng lên: "Bánh quy bí đỏ này cũng ngon đấy, mỏng giòn ngon miệng, hơn nữa vị ngọt vừa phải, thêm một chút thì ngấy, bớt một chút thì nhạt."