"Quả nhiên cô nhóc tham ăn này luôn có thể dùng những lý lẽ kỳ quái để thuyết phục người khác." McGonagall cười lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nói: "Được rồi, thời gian học tập của Anna đến đây là kết thúc, cháu đi chơi với Amy đi, chút nữa chú sẽ gọi hai đứa ăn cơm nhé."
"Amy, từ hôm nay trở đi, Anna sẽ ở nhà chúng ta vài ngày, con dẫn cô bé lên lầu làm quen hoàn cảnh một chút đi." Gã dặn dò con gái.
"Thật ư? Tốt quá rồi!" Ánh mắt Amy tức thì sáng rực, thấy Anna vừa đặt dao xuống đã vội cầm tay cô bé, vui vẻ kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chị Anna, em dẫn chị đi khu vui chơi, rồi dẫn chị sang giường em ngủ một giấc."
Thấy hai nhóc con biến mất sau cửa, McGonagall nở nụ cười dịu dàng, việc hai nhóc con kia có thể ở chung với nhau thật tốt cũng xem như một tin tốt đối với gã.
Sau khi ăn cơm tối, Amy dẫn Anna vào quảng trường chơi, mà nhà hàng cũng bắt đầu bước vào thời gian kinh doanh buổi tối bận rộn nhất trong ngày.