"Máu… máu… máu!" Barbara bỗng thấy choáng váng, cả người chao đảo, rồi ngã xuống bên cạnh.
"Cô sao vậy?" McGonagall vội đỡ vai cô ấy, nhìn ở giữa miếng beefsteak còn đỏ hồng, bên trong còn tràn ra nước thịt đồng màu, nét mặt hơi kỳ lạ nói: "Không phải cô sợ máu đấy chứ?"
Barbara dời mắt khỏi miếng beefsteak, hít thở sâu hai hơi, sắc mặt dịu xuống, bướng bỉnh lắc đầu: "Tôi đâu có sợ máu! Tôi chỉ hơi không khỏe trong người thôi."
"Miếng beefsteak này của cô chín năm phần, ở giữa nhìn hơi đỏ nhưng chất lỏng màu đỏ kia không phải là máu, mà là nước thịt, ăn vào cũng không tanh mấy đâu, thậm chí còn rất tốt cho sức khỏe của cô. Nếu cô sợ máu thật, cô có thể đổi với tôi." McGonagall thu tay lại, giải thích với Barbara, bệnh tình của cô gái này có vẻ nghiêm trọng hơn gã tưởng.
"Không cần, tôi không sợ máu!" Cô ấy lại cứ quả quyết lắc đầu, cúi đầu nhìn miếng beefsteak trong đĩa, cầm nĩa xiên miếng thịt bò vừa cắt ra khi nãy, nhắm mắt cho vào trong miệng.