"Cha ơi, hôm nay là tết Trung thu, mặt trăng tròn nhất sáng nhất, vậy thì chắc mẹ cũng thấy tiệc tối của chúng ta, thấy bánh trung thu ngon miệng của chúng ta phải không?" Trước cửa nhà hàng, Amy rúc vào lòng McGonagall đang ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng như khay bạch ngọc, nhẹ giọng hỏi.
Các bạn của cô nhóc đều đã về nhà, chung quanh tràn ngập sự tĩnh lặng, chỉ có mặt trăng còn sáng tỏ lấp ló sau đám mây.
"Ừ. Chắc chắn mẹ cũng thấy điệu múa đáng yêu của Amy, cũng thấy bánh trung thu ngon miệng của chúng ta đấy." McGonagall gật đầu.
"Mẹ ơi! Con là Amy, con nhớ mẹ lắm!" Amy chắp tay thành loa đặt trên miệng, kêu to về phía ánh trăng.
McGonagall cúi đầu nhìn con gái, bỗng cảm thấy trái tim hơi siết chặt, lòng hơi nhói đau.