Trận chiến giữa phe tào phớ ngọt và phe tào phớ mặn đã tồn tại từ lâu, được xem là ngang tài ngang sức, ở giữa còn có phe tào phớ cay mờ nhạt không đáng chú ý.
Chỉ cần nhắc đến đề tài này, bất kể là người ủng hộ phe nào đều hận không thể lôi những kẻ trái ý kiến mình ra ngoài thiêu sống, mở ra một trận chiến thần thánh liên quan đến vị tào phớ.
Thân là người kiên quyết ủng hộ phe mặn, đương nhiên gã sẽ chọn tào phớ mặn rồi.
Nếu vào mùa đông, có thể được thưởng thức một bát tàu phớ thơm mềm rắc cải ngâm cắt nhuyễn, tôm khô, mộc nhĩ, tỏi giã và chút nước tương, cuộc đời xem như thăng hoa rồi.
McGonagall cũng không căm thù phe tàu phớ ngọt đến mức hễ có cơ hội là lại rút kiếm ra chiến. Dù vậy, gã vẫn rất khó chịu khi thấy một nhà hàng nào đó chỉ bán tào phớ ngọt.
Kiếp trước, gã từng dùng bữa trong một nhà hàng nổi tiếng, giữa mùa đông giá lạnh, muốn gọi một phần tào phớ cho ấm người, nào ngờ chỉ bán tàu phớ ngọt.
Lần đó, hiếm có dịp gã không gây chuyện gì, chỉ lặng lẽ chụp lại tấm biển của nhà hàng, ghi chú rõ địa chỉ, sau đó đăng lên Weibo kèm với một bức ảnh tào phớ cực kì gây thèm thuồng: Mùa đông lạnh giá, đến đây ăn một bát tào phớ mặn thơm ngon, thật sự là quá thoải mái.
Đây chính là bài viết tích cực đầu tiên trên tài khoản Weibo có hàng nghìn fans hâm mộ của gã, hơn nữa, bởi đây là lần đầu tiên tên độc miệng họ Thẩm không đưa ra bình luận độc địa gì, bài viết này còn lên hot search hẳn mấy phút.
Nghe nói không lâu sau, nhà hàng kia đã phải thêm tào phớ mặn vào thực đơn, bởi không chịu nổi sự phẫn nộ của phe tàu phớ mặn khi đến đây mà lại không ăn được món mình muốn, cũng chính vì vậy mà lượng thực khách ghé qua nhà hàng còn tăng lên gấp mấy lần.
Có điều, ông chủ nhà hàng đó vốn theo phe tàu phớ ngọt, bởi vì mất đi tín ngưỡng bản thân tôn thờ bấy lâu, anh ta đành chuyển nhượng nhà hàng đó cho chủ khác với giá cao, còn mình thì đi mở quán bar.
Nghĩ vậy, McGonagall cảm thấy mình xuyên không đến đây không phải là không có lý.
Thân là phe tàu phớ mặn, đương nhiên gã muốn bán tào phớ mặn, như vậy, không chỉ có thể thỏa mãn bản thân mình, còn có thể giơ cao ngọn cờ đại diện cho phe tàu phớ mặn trên toàn thế giới này.
"Nhưng mà sau này Amy sẽ theo phe mặn hay phe ngọt đây?" McGonagall bỗng nhận ra một vấn đề rất quan trọng, khẽ cau mày nhìn cô nhóc đang ôm bình sữa uống say sưa, thầm nghĩ, theo di truyền, hẳn Amy sẽ thích ăn mặn giống mình chứ nhỉ? Chỉ là không biết mẹ cô nhóc thích mặn hay ngọt…
"Phần thưởng lần này sẽ mở khóa cả hai loại tào phớ ngọt và mặn cùng một lúc." Hệ thống im lặng một lát rồi trả lời.
"Vậy thì tốt rồi." Gã gật đầu, lòng đột nhiên lo âu, có khi nào Amy sẽ thuộc phe tàu phớ ngọt hay không nhỉ? Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu cô nhóc thuộc phe ngọt thật thì cũng đành chịu thôi. Phe ngọt thì phe ngọt vậy, dù sao cũng là con gái mình, cứ thế tha thứ cho cả phe ngọt luôn cũng được.
Hơn nữa, thân phận của gã đã từ khách hàng biến thành ông chủ nhà hàng, nếu suy nghĩ dưới nhiều góc độ khác nhau, nếu chỉ bán tào phớ mặn thì phe thích tàu phớ ngọt cũng sẽ cảm thấy không vui…
Tuy rằng thế giới này còn chưa có tào phớ, nhưng việc mang lại niềm vui cho thực khách đã dần trở thành điều yêu thích nhất của gã. Mỗi khi thấy nụ cười thỏa mãn trên gương mặt khách hàng, gã cũng sẽ cảm thấy tràn đầy cảm giác thành công.
"Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng bán được một nghìn phần bánh kẹp Thiểm Tây." McGonagall khẽ gật đầu, chần chờ trong chốc lát rồi thử hỏi: "Nhưng mà hệ thống ơi, bây giờ tôi muốn ăn tào phớ mặn, lần này có thể cho đặt mua trước không?"
…
Một chuỗi dấu chấm yên lặng lướt qua trong đầu gã, sau đó giọng nói gần như rít gào của hệ thống tức thì vang lên: "Xin ký chủ hãy tập trung vào nhiệm vụ của mình!!! Tôn trọng bản hệ thống một chút!" Đồng thời còn kèm theo tiếng điện xẹt vô cùng hỗn loạn.
"Đúng là không biết đùa mà." Nếu có thể bịt lỗ tai trong đầu thì chắc gã đã bịt kín tai mình lại rồi, không ngờ hệ thống dữ dằn như vậy.
Thực ra gã cũng chỉ hỏi thử mà thôi. Điều quan trọng nhất của nhà hàng trong giai đoạn hiện giờ chính là tăng độ nổi tiếng, vì thế, món bánh kẹp Thiểm Tây với thời gian chế biến nhanh, có thể mang đi thật sự đã trở thành sự lựa chọn tối ưu nhất. Mấy ngày tiếp theo đây, món ăn được tuyên truyền sẽ là bánh kẹp Thiểm Tây.
Thấy hai nhóc con ngoài kia đang vui vẻ uống sữa dê, McGonagall đứng dậy vào nhà bếp, nhìn bình sữa dê tươi đặt trên bệ bếp, bỗng nhớ tới việc kiếp trước, sữa dê không qua tiệt trùng sẽ rất tanh. Dù vậy, thấy hai nhóc con kia uống thích thú đến vậy, gã cũng tò mò rót sữa ra nửa bát nhỏ, uống thử một ngụm.
Đôi mắt gã sáng ngời. Sữa dê này vừa thơm ngon nồng đậm đà lại ẩn chút vị chua béo, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vị giác, ngược lại còn có tác dụng khai vị. Gã lại uống mấy ngụm, nửa bát sữa dê cứ thế trôi tuột vào bụng, trong miệng tràn ngập mùi sữa thơm ngọt.
Sữa dê này còn ngon hơn cả sữa bò đã qua xử lý công nghiệp ở kiếp trước, khó trách hai nhóc kia lại thích uống đến thế, quả nhiên sữa dê ở thế giới khác cũng khác một trời một vực.
"Xem ra, từ mai trở đi, mỗi ngày đều có thể mua một bình sữa tươi về uống." McGonagall đậy kĩ nắp bình rồi cất vào tủ lạnh. Bây giờ ba người họ đều cần bổ sung các loại dinh dưỡng cho cơ thể, mỗi ngày uống một bình sữa dê cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Vịt Con Xấu Xí xuất hiện khiến Amy có thêm bạn chơi cùng, cũng cười nhiều hơn trước kia. Chỉ là vật nhỏ kia vừa ăn uống xong, được Amy vuốt ve một lát đã ngủ thiếp đi, khiến cô nhóc ghét bỏ ôm nó vào trong rổ.
Đến giờ cơm trưa, Amy ôm Vịt Con Xấu Xí vào lòng. Nó ngẩng đầu nhìn cô nhóc đút từng muỗng cơm chiên Dương Châu vào miệng, kêu meo meo mấy tiếng, xem ra rất thèm thuồng.
"Cha ơi, có thể cho Vịt Con Xấu Xí ăn cơm chiên cầu vồng được không?" Cô nhóc cũng đã nhận ra khao khát của mèo quýt, quay sang hỏi McGonagall.
"Bây giờ còn chưa được, phải chờ nó lớn thêm chút nữa, có răng rồi mới ăn được." Gã lắc đầu. Con mèo nhỏ mới bò ra khỏi vỏ trứng này còn chưa thể ăn dặm, huống chi là cơm chiên.
"Meo meo..." Dường như Vịt Con Xấu Xí hiểu được lời nói của gã, tức khắc nhe mấy chiếc răng sữa về phía gã.
"Ơ?" McGonagall kinh ngạc nhìn răng sữa của Vịt Con Xấu Xí. Mèo đẻ trứng ở thế giới này quả là khác thường, ngày đầu tiên ra khỏi vỏ đã mọc răng rồi. Chỉ là, sau khi quan sát mấy chiếc răng sữa kia xong, gã vẫn lắc đầu: "Có răng cũng không được, phải chờ thêm mấy ngày nữa."
"Meo." Vịt Con Xấu Xí ỉu xìu cúi đầu, nằm co ro trong lòng Amy như đang hờn dỗi.
"Tức giận cũng vô ích, tóm lại là em chưa thể ăn được. Nhưng nếu em thật sự muốn ăn đến thế…" Thấy Vịt Con Xấu Xí chậm rãi ngẩng đầu nhìn mình, Amy mỉm cười đút một muỗng cơm chiên vào miệng, hả hê nói: "Em cũng chỉ có thể nhìn chị ăn thôi."
Vịt Con Xấu Xí kêu meo một tiếng như nức nở, nằm ngửa trong lòng cô nhóc không nhúc nhích, vẻ mặt như thể không còn gì tha thiết với cuộc sống này nữa rồi.
McGonagall cười lắc đầu, nhìn hai nhóc con này, tâm trạng gã cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Cơm nước xong, gã dọn dẹp bàn ăn, vào nhà bếp hâm thêm hai bình sữa dê rồi mang ra cho hai nhóc con mỗi đứa một bình, miễn cho Amy lại không kìm lòng được giành đồ ăn của Vịt Con Xấu Xí.
"Để nhà hàng đông khách hơn, cứ thế bắt đầu từ món bánh kẹp Thiểm Tây đầy kích thích này đi." McGonagall đẩy cửa ra, thầm cười nói.