Thấy vẻ mặt tràn ngập mong chờ của Haben và Haga, gã hơi lưỡng lự. Không phải gã xúc động vì số tiền gấp đôi, nếu cố tình hạn chế số lượng rồi tăng giá thì có khác nào bọn đầu cơ tích trữ đâu.
Chỉ là, hôm qua lúc gọi vốn, anh em Haben đã giúp gã rất nhiều, nếu không, hôm nay Amy cũng không được ăn món bánh kẹp Thiểm Tây thơm ngon này. Gã nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn cười đồng ý: "Nhờ vào nguồn vốn do các cậu góp vào nên tôi mới có thể làm ra món ăn mới này trước thời hạn. Do đó, hôm nay các cậu muốn ăn mấy chiếc cũng được, không cần trả tiền gấp đôi đâu, cứ trả theo giá gốc 300 đồng tiền một phần là được."
"Thật ư? Ông chủ McGonagall thật tốt bụng, vậy tôi vẫn muốn năm chiếc, anh tôi cũng thế." Mắt Haben lập tức sáng lên, ông chủ quả nhiên khác hẳn so với đám thương nhân nhân loại xảo quyệt kia.
"Vâng, xin hãy chờ một lát." McGonagall gật đầu, sau đó xoay người vào bếp.
"Cô chủ nhỏ, tính tiền." Macbeth đã ăn xong một phần cơm chiên Dương Châu, lại thêm một phần bánh kẹp Thiểm Tây, cơn mệt nhọc vì trằn trọc cả đêm qua nay đã tan biến hẳn.
Hơn nữa sau khi ăn bánh kẹp Thiểm Tây, ông cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Do tốc độ chảy của máu tăng cao, đầu óc cũng minh mẫn hơn thường ngày.
Lúc đặt chiếc túi rỗng lên bàn, ông cũng chú ý thấy hình vẽ chiếc bóng của một cô bé nửa người nửa tiên. Tuy khó nén kinh ngạc, nhưng ông lại cảm thấy đây là chuyện rất đương nhiên.
Tuy chỉ mới chính thức tiếp xúc với McGonagall mấy ngày ngắn ngủi, song ông vẫn nhận ra tình cảm yêu quý của gã dành cho Amy vô cùng chân thật, xứng đáng với vai trò của một người làm cha.
Cho nên tuy Amy là nửa người nửa tiên, hơn nữa không có mẹ ở bên cạnh, nhưng cô nhóc lại không có tính cách nhút nhát thường thấy ở con lai. Không những thế, dưới sự cưng chiều của cha, cô nhóc không chỉ đáng yêu mà còn rất dũng cảm.
Chỉ là, nếu lấy chiếc bóng này làm nhãn hiệu của nhà hàng thì có lẽ hai cha con sẽ gặp phải chút phiền toái. Tuy vậy, sau khi suy đi ngẫm lại, Macbeth sực nhớ ra, ngay cả thuật Hỏa Cầu của Amy còn khiến Haben phải dè chừng, sao McGonagall có thể là hạng người tôm tép chứ? Gã thoạt nhìn là một kẻ thông minh.
"Tổng cộng là 9 đồng vàng." Amy đi đến, nhẩm tính một chút rồi nói.
"Ừ, vậy thì trực tiếp trừ vào khoản tiền góp vốn trước đó đi." Macbeth cười đứng dậy.
"Vâng." Cô nhóc gật đầu, đi đến trước cửa nhà bếp, nói với McGonagall đang làm bánh kẹp Thiểm Tây: "Cha ơi, ông người lùn Macbeth nói 9 đồng vàng trừ thẳng vào tiền góp vốn theo đơn xin góp vốn gì hôm qua ấy, được không cha?"
"Dĩ nhiên là được rồi. Hôm qua chúng ta cũng viết thế mà." Gã cười, bưng hai chiếc đĩa bước ra, mỗi đĩa đều đặt hai phần bánh kẹp Thiểm Tây. Đối với Haben và Haga, túi giấy có vẻ rất vướng víu, không bằng đặt trong đĩa cho tiện lợi.
Đương nhiên, quan trọng hơn nữa là, nếu dọn ra đĩa thì có thể tiết kiệm được 5 đồng tiền mua túi giấy, còn đĩa thì chỉ cần bỏ vào máy rửa bát là đã có thể nhanh chóng rửa sạch rồi.
"Tạm biệt nhé, ông chủ McGonagall." Macbeth cười nói rồi xoay người ra cửa.
"Ông chủ McGonagall, tay nghề nấu nướng của anh tốt quá, cứ thế này mãi chắc tôi chẳng muốn về bộ lạc nữa quá." Haben cầm một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, cắn một miếng to rồi khen ngợi McGonagall không ngớt. Hắn cảm nhận dòng máu đang sôi trào trong cơ thể, còn sung sướng hơn cả uống rượu mạnh, vừa hưởng thụ món ngon lại vừa có thể tăng sức mạnh, đúng là không còn gì tốt bằng.
McGonagall mỉm cười đứng bên cạnh, được khen ngợi là chuyện khiến người ta sung sướng biết bao.
Haga cũng gật đầu đồng tình, bởi vì hắn không thông thạo ngôn ngữ thông dụng, nên cứ thế giơ ngón cái lên trước mặt gã.
Không lâu sau, Conti lại cưỡi con lừa đen đến nhà hàng, tiếng bước chân lộc cộc từ móng lừa khá vui tai.
"Xem ra hôm nay có món mới rồi. Ông chủ McGonagall, lấy cho tôi một phần món ăn mới đi." Vừa vào nhà hàng, Conti đã thấy Haben và Haga đang cầm một chiếc bánh nướng màu trắng ăn say sưa, mùi thịt quyến rũ tràn ngập trong không gian, lập tức quay sang cười nói với McGonagall.
"Vâng, xin hãy chờ một lát." Gã mỉm cười gật đầu rồi đi vào nhà bếp. Nụ cười trên mặt Conti dường như không bao giờ tắt, cho dù đối mặt với ai, anh ta cũng đều nở nụ cười sáng sủa.
"Chào buổi sáng, cô chủ nhỏ." Anh ta ngồi vào vị trí quen thuộc rồi cười chào hỏi Amy.
"Chào chú mặt cười." Cô nhóc gật đầu đáp lại, thầm nghĩ, lúc nào ông chú này cũng cười, cứ như đeo một chiếc mặt nạ tươi cười trên mặt mình ấy.
"Bánh kẹp Thiểm Tây hôm nay ngon lắm, hương vị này quả thực tuyệt vời!" Haben vừa ăn vừa quay sang nói với Conti: "Nhiệt liệt đề cử đấy!"
"Được, tôi sẽ nếm thử." Conti càng khó nén mong chờ.
Chỉ chốc lát sau, McGonagall đã cầm ra một chiếc túi đựng bánh kẹp Thiểm Tây, mỉm cười đưa cho anh ta: "Bánh kẹp Thiểm Tây của anh đây."
Conti nhận lấy, ánh mắt tức thì bị thu hút bởi hình ảnh vẽ chiếc bóng cô bé trên túi giấy. Anh ta cười với McGonagall: "Ông chủ McGonagall, anh vẽ cô chủ nhỏ lên túi giấy đấy à?"
"Thật ạ?" Amy đang nhàm chán nằm bò trên quầy, nghe thấy thế, đôi mắt lập tức sáng ngời. Cô nhóc vội nhảy xuống ghế cao, chạy đến bên bàn, nhón chân nhìn lên, thấy bóng dáng của một cô bé trên túi giấy, vui sướng nói: "Cha, đây là Amy thật ạ? Là cha vẽ phải không ạ?"
"Đúng vậy, chính là Amy đấy, còn ai có thể đại diện cho hình ảnh của nhà hàng ngoài Amy nữa chứ." Gã cười gật đầu, vuốt tóc cô nhóc.
"Cha giỏi quá! Vẽ siêu đẹp!" Amy dụi đầu vào tay McGonagall, hào hứng nói.
Thấy tình cảnh này, ba người còn lại trong nhà hàng đều lộ ra nụ cười thiện ý, thầm cảm thấy hâm mộ trước tình cha con dịu dàng này.
Có lẽ bóng dáng của cô bé nửa người nửa tiên đáng yêu trên túi giấy sẽ nhanh chóng nổi tiếng khắp thành Chaos này thôi.
Conti cầm bánh kẹp Thiểm Tây lên quan sát. Chiếc bánh trắng được cắt một đường ở giữa, phần nhân nhét đầy thịt cả nạc lẫn mỡ, đúng là một chiếc bánh kẹp thịt hàng thật giá thật. Anh ta chưa bao giờ thấy cách thức làm bánh đặc biệt đến nhường này.
Anh ta há miệng cắn một miếng, lớp bánh trắng mềm dẻo hòa quyện với nhân thịt kho mềm thơm, thấm đẫm nước sốt thịt đậm đà, hương vị tuyệt vời ấy cứ thế tản ra trong khoang miệng, khiến anh ta cảm thấy như bản thân vừa thăng hoa.
Sau khi nuốt xuống, Conti cũng nén nổi tiếng thở hổn hển. Sau khi tỉnh táo lại, anh ta cười xấu hổ với mọi người trong nhà hàng.
Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn cả là, sau khi nuốt miếng bánh kẹp thịt xuống, máu trong cơ thể anh ta tức thì xao động. Có thể nói, sự xao động này còn mãnh liệt hơn nhiều so với nửa giờ luyện kiếm vào mỗi sáng sớm của anh ta, có thể tức khắc điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất, cũng thần kỳ hệt như cơm chiên Dương Châu vậy.
"Ông chủ, tôi còn muốn thêm hai chiếc bánh kẹp Thiểm Tây nữa." Còn chưa ăn xong chiếc bánh trong tay, Conti đã ngẩng đầu cười nói với McGonagall.
"Vâng, xin hãy chờ một chút." Gã gật đầu rồi xoay người vào nhà bếp, tâm trạng rất tốt.
Tuy rằng công hiệu của bánh kẹp Thiểm Tây hơi mạnh, nhưng trước mắt có thể thấy nó cũng rất được ưa chuộng. Hơn nữa, tốc độ chế biến món này cũng nhanh hơn những món khác, mua mang đi cũng rất tiện, không giới hạn địa điểm thưởng thức, có khi, nhà hàng có thể nổi tiếng hơn nhờ vào món ăn này.