"Xin lỗi, thêm tiền cũng không dược, đây là quy định của nhà hàng." Abimia vẫn lắc đầu.
"Chàng trai trẻ, cậu thấy chưa, dù cậu muốn mỗi vị một bát, ông chủ McGonagall cũng không bán cho cậu đâu, chi bằng cứ ăn một phần tào phớ mặn đi." Ông lão ban nãy cười híp mắt nói, xúc một thìa tào phớ mặn, hai mắt híp lại, vẻ mặt rất vui vẻ.
"A a a a! Tức chết đi được! Vậy thì mình không ăn nữa!" Vivian trừng to mắt, nghĩ thầm, nhưng thấy nụ cười đầy sức sống trên mặt Abimia, ngửi thấy hương thơm của tào phớ và hương cá nướng phảng phất trong không khí, lại không nhịn được nuốt nước bọt, hít thật sâu rồi mới nói với Abimia: "Vậy cho tôi một phần tào phớ mặn và một phần cá nướng siêu cay."
"Được, vui lòng đợi chút." Abimia mỉm cười gật đầu, xoay người đi mất.
"Hừ, nếu không phải vì chị đây tốt tính, mình đã quay đầu… quay đầu…" Vivian nhìn cá nướng cay ở bàn bên cạnh, nuốt nướt bọt rồi nuốt luôn những lời đang định nói trở vào.
…