"Nhận người ư?" Macbeth phủi bụi trên tay, ngẩng đầu nhìn Lulu cao gần gấp đôi mình, cẩn thận ngắm nghía một hồi, lắc đầu nói: "Cậu quả thật là người thích hợp cho việc rèn sắt, có điều nếu ngu ngốc quá sẽ không rèn được sắt tốt, hơn nữa tôi chưa bao giờ nhận học trò cũng như tuyển nhân viên gì."
"Ông chủ, thật ra anh ấy chỉ ăn nói vụng về chứ đầu óc khá tốt, học đâu nhớ đó đấy ạ. Chỉ cần ông nhận anh ấy làm người học việc, chẳng mấy chốc anh ấy liền có thể giúp đỡ ông làm nhiều việc, như thế ông sẽ có thể rèn và chế tạo được càng nhiều binh khí, kiếm được nhiều tiền hơn." Sisi tiến về phía trước một bước, nhéo eo Lulu để ngăn anh nói thêm, cười tủm tỉm nhìn Macbeth. Cô nhìn thoáng qua tiệm rèn từ nãy đến giờ vẫn dọn dẹp, rồi nói tiếp: "Nếu như ông không tin, có thể để Lulu giúp dọn dẹp tiệm rèn, anh ấy làm việc rất thuần thục đấy."