McGonagall còn đang định nói chút gì đó để bảo vể tôn nghiêm của ông chủ nhà hàng, nhưng bỗng nhận ra hình như mình không cần hó hé gì thêm. Nét mặt của mọi người đã nói lên tất cả, họ kiêng dè quả cầu lửa trong tay Amy hơn gã nghĩ rất nhiều, thậm chí có thể nói là khiếp sợ nó.
Lúc nãy khi Amy chắn đằng trước bảo vệ gã, lại còn nói ra những lời đó làm gã thấy lòng ấm áp quá đỗi. Con gái đúng là chiếc áo bông tri kỷ của cha mà.
"Haben, nếu anh còn xem tôi là bạn thì ngồi xuống đi, đừng gây chuyện trong nhà hàng của ông chủ McGonagall." Macbeth nghiêm mặt nhìn Haben, nếu vì tên nóng nảy này mà sau này không được ăn cơm chiên Dương Châu nữa, không khác gì mất nhiều hơn được.
"$#@$#@#…" Haga lại kéo áo Haben, nói một tràng ngôn ngữ người thú, có vẻ như đang khuyên em trai đừng gây chuyện nữa.
Haben nhìn McGonagall, lại nhìn quả cầu lửa trong tay Amy, vẻ mặt thoáng chút bối rồi. Hắn quả thật hơi e ngại quả cầu lửa trong tay cô nhóc.
Tất nhiên, hắn càng lo ngại McGonagall ở phía sau Amy hơn, một cô nhóc mang nửa dòng máu tộc tiên cũng có thể tạo ra quả cầu lửa lợi hại như vậy, e rằng thực lực của gã còn khủng khiếp hơn nhiều.
Dẫu vậy, nếu chuyện hắn bị một cô nhóc dọa cho cun cút quay về chỗ ngồi thế này bị truyền ra ngoài, sau này thể nào sẽ bị các bộ lạc khác chê cười. Thế nên bây giờ, hắn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, tình cảnh vô cùng khó xử.
McGonagall nhìn vẻ ruột để ngoài da của Haben, cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ có ngày mình lại được người khác xem là cao thủ.
Nghĩ lại thì, như vậy cũng không tệ, có thể dọa được mấy vị khách hung hăng như người thú, có thể duy trì trật tự của nhà hàng, do đó, nét mặt gã càng thêm điềm tĩnh, mỉm cười xoa đầu Amy: "Amy, khách không có ác ý, Amy thu ngọn lửa lại đi."
"Vâng ạ." Cô nhóc nghe lời nắm bàn tay lại, quả cầu lửa tức thì tắt ngúm, nhưng cô nhóc vẫn nhìn chằm chằm Haben với vẻ cảnh cáo.
Haben thở phào nhẹ nhõm, nhìn McGonagall, cảm thấy gã thật cao thâm khó lường, xem như tên nhân loại này còn khá biết điều. Nào có ai mở nhà hàng kiếm tiền lại ra tay với thực khách cơ chứ, hơn nữa, với thân phận của mình, cũng có không ít người ở thành Chaos nể mặt hắn, thế là, hắn định hăm dọa vài ba câu để lấy lại chút mặt mũi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, McGonagall đã giành nói trước: "Vị khách này, nhà hàng chúng tôi nghiêm cấm lớn tiếng ồn ào để tránh ảnh hưởng đến các khách hàng khác đang dùng bữa, đồng thời nghiêm cấm mọi hành vi khiêu khích và đấu đá nhau, nếu không tuân theo, sẽ bị đưa vào danh sách đen của nhà hàng, vĩnh viễn bị từ chối phục vụ."
"Cái gì cơ?" Haben trố mắt, lần đầu tiên hắn nghe có người nói không được lớn tiếng ồn ào trong nhà hàng, thế chẳng phải cố ý làm khó hắn sao? Nghĩ đến đây, lửa giận lại dâng tràn, quyết phải bộc phát ngay mới thỏa.
"Cha nói: Nghiêm cấm lớn tiếng ồn ào trong nhà hàng! Cho nên, hành vi lớn tiếng gào thét của chú bây giờ là không đúng, còn không nghe lời cháu sẽ dùng lửa thiêu chú đấy." Amy nghiêm nghị cảnh cáo Haben, giơ bàn tay nhỏ ra như muốn tạo lửa tiếp.
Hắn bất giác khẽ né sang một bên, nhưng sự tôn nghiêm của một chiến sĩ tộc người thú không cho phép hắn dời bước, lửa giận trong lòng như thiêu đốt, nhưng hắn không thể nổi nóng với một cô nhóc bé xíu thế này được. Chưa kể, quả cầu lửa của cô nhóc lại đáng sợ thế kia. Suy đi nghĩ lại, dù cơn giận vẫn chưa cách nào nguôi ngoai, nhưng bây giờ ngoài nhẫn nhịn ra, hắn không còn cách nào khác.
"@$#@$@$…" Haga kéo cánh tay Haben, nói thêm một tràng ngôn ngữ người thú, sau đó kéo Haben ngồi xuống, quay lại cười áy náy với McGonagall, ngắc ngứ nói bằng ngôn ngữ thông dụng của đại lục: "Xin… xin lỗi, tính tình… em… em trai tôi… không tốt…"
"Không sao, thực đơn ở trên bàn, mời xem qua rồi chọn món, chọn xong có thể nói với tôi." Gã mỉm cười gật đầu, người thú này trông rất thật thà, hơn nữa thật ra gã cũng không tức giận mấy, dù sao tính tình nóng nảy cũng là đặc trưng của người thú. Tuy nhiên, dù nóng nảy đến đâu, đã vào nhà hàng của gã thì phải tuân thủ quy định của gã.
McGonagall nói xong, gật đầu với Macbeth và Conti, quay trở vào bếp, bắt đầu chiên cơm cho Conti.
"Lát nữa chú sẽ biết sự lợi hại của cha ngay." Amy trừng mắt nhìn Haben một cái, thấy hơi nhàm chán, lại quay về sau quầy, nhìn quả trứng mới mua.
"Ông chủ Mac, nhà hàng này rốt cuộc bán cái gì mà dám đặt ra nhiều yêu cầu với khách hàng như vậy?" Haben tức tối hỏi Macbeth, nhưng âm lượng vẫn bất giác được hạ thấp xuống.
"Tự xem đi." Macbeth thấy McGonagall không tức giận, tâm trạng cũng vui hơn không ít, mỉm cười đẩy thực đơn đến trước mặt Haben.
Hai vị này là khách hàng của của ông, là con trai của tù trưởng bộ lạc thiểu số đang canh giữ quặng vàng của tộc người thú, rất nhiều binh khí của họ đều được chế tạo ở chỗ ông, mỗi món 1000 đồng vàng, là mối làm ăn lớn.
Vì thường xuyên đến thành Chaos mua sắm đồ đạc, qua lại nhiều lần nên hai bên cũng xem như quen thân, thường xuyên cùng ra ngoài ăn uống. Hai người này cũng yêu thích ẩm thực không kém ông chút nào, hơn nữa sức ăn cũng mạnh hơn ông nhiều.
"Úp úp mở mở, để tôi xem nào." Haben cầm thực đơn lên, mở ra xem, cứ ngỡ mình nhìn lầm, lật lại trang bìa xem một lúc, rồi mới quay lại chỉ vào hàng chữ nhỏ xíu bên góc trái thực đơn, nói với vẻ khó tin: "Ông chủ Mac, có lầm không vậy, thực đơn này chỉ có một món? Nhà hàng này không lẽ chỉ bán đúng một món thôi hả? Cơm chiên Dương Châu là cái quỷ gì vậy? Một phần bán tận 600 đồng tiền!"
"Đương nhiên là món ngon rồi." Macbeth nhìn hai người, cười nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở hai người trước, đây là món ngon nhất tôi từng ăn trong đời đấy."
Trước thì bị một tên kỵ sĩ rởm xem thường, vừa rồi lại bị một cô nhóc hù dọa, sau đó lại bị một đầu bếp nhân loại cảnh cáo không được nói chuyện lớn tiếng, Haben vốn đã rất bực tức rồi.
Bây giờ nhìn thấy thực đơn như vậy, hắn càng cảm thấy Macbeth cố ý muốn gài bẫy hai anh em hắn nên mới dẫn đến nhà hàng này, uổng công bao nhiêu năm qua họ đặt ông làm biết bao nhiêu binh khí, không ngờ ông lại là người như vậy.
Xem ra, sau khi giao xong toàn bộ số binh khí lần này, nên tìm một thợ rèn mới thật thà hơn thôi, đổi lại là quán rượu Friel, 600 đồng tiền đã đủ cho ba người họ ăn một đĩa thịt bò nướng lớn và một vò rượu thật to rồi. Nghĩ vậy, hắn liền lắc đầu: "Thứ này nhìn chẳng có chút thịt nào hết, tôi không ăn đâu."
"Ông… chủ, nếu ngon, tôi… muốn một phần." Haga ở bên cạnh lại dùng ngôn ngữ thông dụng, lắp bắp nói với McGonagall đang ở trong bếp.
"Được, vui lòng đợi trong chốc lát." Gã ngoảnh lại đáp lời.
Giọng nói của Haben tuy đã nhỏ hơn lúc trước nhiều, nhưng McGonagall vẫn nghe rõ mồn một, khóe miệng cong lên. Macbeth cũng đã từng nói những câu tương tự như thế, nhưng một khi đã ngồi xuống rồi, không có chuyện gì mà một bát cơm chiên Dương Châu không giải quyết được.
Nếu một bát vẫn không đủ giải quyết, vậy thì hai bát.