Sally vừa vào cửa, đang định quan sát quanh nhà hàng lại nghe thấy tiếng chào của McGonagall, không khỏi kinh ngạc nhìn sang.
Đây rõ ràng là một người đàn ông nhân loại, có điều trông rất sạch sẽ, khác hẳn với những gã đàn ông ăn mặc lôi thôi, râu ria xồm xoàm mà cô thường thấy bên ngoài.
Mái tóc ngắn gọn gàng, cằm sạch râu bóng loáng, râu trên mép không khiến người ta phản cảm mà tăng vẻ chững chạc trưởng thành, và một đôi mắt đen thẳm đầy thu hút.
Gã chỉ mặc một bộ trang phục chỉ có hai màu trắng đen giản dị, nhưng đường cắt may vô cùng khéo léo vừa người, đặc biệt là không dính một chút bụi bẩn nào. Điều này khiến ấn tượng đầu tiền của cô với McGonagall rất không tồi.
Hơn nữa, mặc dù người đàn ông này trông hơi gầy, nhưng khi đứng dậy lại tỏa ra khí chất như một thanh kiếm thẳng tắp. Cô chỉ từng cảm nhận được loại khí chất này từ một kỵ sĩ nhân loại đã từng xuất hiện tại tộc tiên, mang theo một thanh kiếm sắc độc nhất vô nhị, khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Có điều, người đàn ông trước mặt cô lại rất khác biệt. Gã không cho người ta cảm giác sắc bén mà càng thiên về hướng kín đáo điềm tĩnh, hơn nữa trông dáng vẻ gã cũng không giống một kỵ sĩ có thể cầm kiếm.
Nhân loại là chủng tộc khiến tộc tiên có thể dễ dàng chấp nhận nhất. Nhưng đương nhiên, trong đó không bao gồm nhân loại ăn mặc lôi thôi.
Sally gật đầu, xem như đáp lại lời chào hỏi của McGonagall, sau đó lại tiếp tục quan sát nhà hàng.
Phong cách trang trí của nhà hàng khá đặc biệt, là sự giao hòa các yếu tố đặc sắc của nhân loại và các chủng tộc khác trên khắp đại lục. Chẳng hạn như thung lũng màu xám được vẽ trên vách tường bên cạnh chính là thung lũng Gió nổi tiếng ở rừng Gió. Đó là nơi Sally sinh ra và lớn lên, nên chỉ vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra.
Ở chỗ xa hơn một chút thì là một tòa thành lớn của nhân loại mà cô đã từng nhìn thấy trong một bức tranh đặt tại phòng sách của cha, đó hẳn là kinh đô Lorde của đế quốc Loss.
Còn có những bức tranh khác mà cô có thể lờ mờ đoán được là mô phỏng theo địa danh nổi tiếng của chủng tộc nào. Không nói đến những điều khác, chỉ riêng những bức tranh này thôi, đã đủ để chứng minh ông chủ của nhà hàng này có học thức không hề tầm thường.
Ở khoảng cách gần, chiếc đèn treo tuyệt đẹp mà cô đã thấy ở bên ngoài trông lại càng tinh xảo hơn, điêu khắc cực kì tỉ mỉ, như thể nó vốn được sinh ra với dáng vẻ thế này vậy.
Trong lúc Sally đang không ngừng quan sát xung quanh, McGonagall cũng lặng lẽ quan sát cô gái tộc tiên này. Đây là lần tiên gã thấy một nữ giới của tộc tiên, gương mặt cô sắc nét ấn tượng, khi ngẩng đầu nhìn đèn treo, để lộ ra chiếc cổ thon dài, tựa như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
"Khi Amy lớn lên, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn cả cô gái này." Gã thầm nghĩ, không nhịn được nhếch môi, ánh mắt nhìn cô gái tộc tiên xinh đẹp này đầy vẻ thưởng thức, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không hơn không kém.
Sally nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, không cảm nhận được một chút dầu mỡ nào, sạch sẽ bóng loáng hệt như bàn ghế ở nhà cô vậy. Điều này khiến tâm trạng vốn lo lắng rầu rĩ của cô trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Cô không nhịn được liếc nhìn về phía McGonagall. Người đàn ông này cùng lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi, so với gần tám trăm năm tuổi thọ của tộc tiên, cuộc đời chỉ có mấy mươi năm của nhân loại quả thật rất ngắn ngủi. Ấy thế mà, người này lại có khả năng sở hữu một nhà hàng đẹp đẽ như thế, điều này đã khơi gợi sự tò mò trong cô.
Hơn nữa, tuy rằng từ khi cô bước chân vào đây, người đàn ông này vẫn không hề rời mắt khỏi cô, nhưng cô lại không có một chút phản cảm nào, bởi cô không cảm nhận được sự tục tĩu nào trong đôi mắt ấy, chỉ đơn thuần là phép lịch sự và thưởng thức mà thôi.
Bất cứ người phụ nữ xinh đẹp nào cũng sẽ không phản cảm đối với ánh mắt thưởng thức của một người đàn ông tuấn tú, Sally cũng không ngoại lệ.
Cô cởi cung tên và túi đựng tên lên mặt bàn, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế dựa, lễ độ hỏi McGonagall: "Cho hỏi, ở chỗ anh có những món ăn nào?"
"Thực đơn ở trên bàn, cô có thể xem thử." Gã chỉ vào thực đơn gần tay cô.
Sally mở thực đơn ra, chất liệu thoải mái của bìa thực đơn khiến cô càng hài lòng hơn vì sự chu đáo của nhà hàng. Tuy vậy, sự mong chờ của cô đã nhanh chóng hóa thành sửng sốt khi nhìn vào phần thực đơn trống trơn. Sao bên trong lại chẳng có gì thế này?
À không, ở phía trên cùng có một dòng chữ nhỏ. Một nhà hàng lớn như thế, trang trí đẹp đẽ nhường này mà lại chỉ bán đúng một món ăn thôi sao?
Sally bỗng cảm thấy dường như mình đã bước vào một nơi quái dị rồi. Chẳng lẽ đây chính là âm mưu của nhân loại mà bà vú thường nói sao?
"Cơm chiên Dương Châu… 600 đồng tiền/phần ư?" Sau khi thấy rõ dòng chữ, Sally ngây người, nhưng vẫn cố đọc kĩ thêm lần nữa. Sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn McGonagall, muốn nhìn rõ xem người đàn ông này có phải là một kẻ lừa đảo hay không.
Với một nhà hàng lộng lẫy đẹp đẽ cỡ này, thì dù có bán mỗi món 10 đồng vàng cô cũng không lấy làm lạ. Thế nhưng, người đàn ông này lại chỉ bán đúng một món duy nhất, hơn nữa còn niêm yết hẳn giá 600 đồng tiền - một con số không hề nhỏ chút nào.
Đêm qua, cô nghỉ ngơi ở khách sạn kia cũng chỉ tốn 100 đồng tiền một đêm mà thôi.
Hơn nữa, khi còn ở tộc tiên, cô cũng từng nghe nói đến rất nhiều món ăn ngon của nhân loại. Rốt cuộc món cơm chiên Dương Châu này là thứ gì? Nó thật sự đáng giá 600 đồng tiền sao? Cô muốn tìm thấy đáp án từ nét mặt của McGonagall.
Nhưng cô lại nhanh chóng từ bỏ ý định, bởi lẽ, từ đầu đến cuối, gã đều giữ vững nụ cười bình tĩnh điềm đạm, cho người ta cảm giác vừa thoải mái lại vừa khách sáo, nhưng lại không thể biết rốt cuộc gã đang nghĩ gì.
Nếu là trước kia, chắc chắn Sally sẽ không để ý đến 600 đồng tiền này, bởi lẽ, chỉ riêng phong cách trang trí của nhà hàng này thôi cũng đáng để cô bỏ ra 1 đồng vàng để được ngồi ở đây trong chốc lát rồi.
Nhưng lần này ra ngoài quá vội, cô chỉ mang theo mười mấy đồng rồng, dọc đường đi cũng đã tiêu mất mấy đồng mất rồi. Cô không muốn chuyến bỏ nhà ra đi này của mình sẽ nhanh chóng kết thúc chỉ vì hết tiền, cho nên phải tiêu xài hết sức dè xẻn tiết kiệm.
Đối với cô lúc này, một bữa cơm giá 600 đồng tiền thật sự hơi xa xỉ, hơn nữa, lượng thức ăn cũng có vẻ không nhiều lắm, có khi ăn một phần cũng chưa đủ no.
"Ông chủ McGonagall, tôi lại đến nữa rồi đây. Cho tôi hai phần cơm chiên Dương Châu, mang lên từng bát một nhé, ăn lúc nóng vẫn là ngon nhất." Lúc này, tiếng chuông gió ngoài cửa lại vang lên, kèm theo đó là giọng nói sang sảng vang dội của Macbeth.
"Vâng, xin chờ cho một lát." McGonagall hơi bất ngờ khi thấy Macbeth lại đến. Trước khi đến đây, có lẽ ông ấy đã cố tình tắm rửa thay quần áo, nên lúc này, trên người ông là một chiếc áo khoác ngắn và quần màu xám, chân mang một đôi giày vải màu đen sạch sẽ thoải mái, nhưng lần này lại không vác theo chiếc búa tạ như lúc trưa. Hành động này của ông khiến gã hơi cảm động.
"Được thôi, được thôi." Macbeth cười gật đầu, nhìn quanh nhà hàng một lượt, hơi thất vọng vì không thấy bóng dáng Amy đâu. Ông nhìn thoáng qua Sally đang cảnh giác cầm cung tên, rồi nhanh chóng dời mắt, tùy tiện kéo ghế, ngồi xuống một chiếc bàn.
"Quý khách cứ chậm rãi suy nghĩ đi, nếu muốn gọi món thì có thể nói với tôi." McGonagall quay sang nói với Sally còn đang lưỡng lự, sau đó xoay người vào nhà bếp, bắt đầu xử lý nguyên liệu để chiên cơm. Quả nhiên khách quen vẫn là tuyệt nhất.
"Ừm." Từ khi Macbeth bước vào, Sally lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác dè chừng, nghe gã nói vậy thì khẽ gật đầu. Thấy Macbeth không nhìn chằm chằm mình như những gã người lùn thô lỗ thường thấy, cô mới dần thả lỏng bàn tay đang cầm chặt cung tên.
"Nên đi hay ở lại ăn thử một phần đây nhỉ?" Sally không khỏi bối rối, liếc nhìn Macbeth đang kiên nhẫn ngồi chờ thức ăn. Vừa vào cửa, ông ấy đã vội gọi món, bây giờ còn háo hức chờ đợi thế kia, chẳng lẽ món cơm chiên Dương Châu thật sự ngon đến thế sao?
"Mặc kệ, cứ xem thử cơm chiên Dương Châu rốt cuộc là thứ gì trước đã. Nếu ngon thì…" Sally siết chặt nắm đấm, thầm đưa ra quyết định.