"Cố lên!" Abimia siết chặt nắm đấm, thầm cổ vũ.
Sally bước nhanh lên phía trước, cầm lấy mâm, đầu tiên đi đến bàn số ba, nhìn bát đĩa và hai chiếc túi giấy trên bàn, tính nhẩm nhanh trong khoảng ba mươi giây, nói: "Bốn bát cơm chiên Dương Châu, ba phần tào phớ, hai phần bánh kẹp Thiểm Tây, tổng cộng 36 đồng vàng."
Nói xong, cô ấy bắt đầu dọn bàn, gom hết tất cả bát, đĩa và túi thành một đống lộn xộn trên mâm, rồi rảo bước đến chiếc bàn tiếp theo.
"Không thể làm như vậy được..." Abimia nhìn bát đĩa được chồng lộn xộn trên mâm trong tay Sally, sốt ruột thốt lên.
McGonagall vẫn yên lặng không nói tiếng nào, ánh mắt cũng tập trung vào chiếc mâm trên tay Sally. Dù làm bất cứ việc gì, cốt lõi vẫn là điều quan trọng nhất, việc lau dọn bàn có vẻ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng không ngoại lệ.