"Đây là…?" Thấy cơm chiên Dương Châu với màu sắc tươi sáng trước mặt mình, ánh mắt Gloria lại sáng bừng lên. Mùi thơm quyến rũ của trứng gà hòa quyện với các loại nguyên liệu khác phả vào mặt cứ thế níu chân cô lại, khiến cô dù rất sốt ruột muốn được về nhà soi gương nhưng lại không thể đứng dậy nổi.
"Đây chính là cơm chiên Dương Châu, hoặc em có thể gọi nó là cơm chiên cầu vồng, cô chủ nhỏ thường gọi nó như thế." Rosia khẽ cười nói, xúc một thìa cơm bỏ vào miệng, nhai chậm rãi để cảm nhận hương vị tuyệt vời khuếch tán trong khoang miệng từng chút một.
Mấy ngày nay, cô đã quen với cảm giác ăn chậm nhai kĩ để nhấm nháp hương vị thơm ngon như thế này rồi. Tuy mỗi bữa cô cũng không được thêm phần tào phớ nào, nhưng nếu cứ đến đều đặn ngày ba bữa, dựa theo tốc độ bây giờ, có lẽ không lâu nữa thôi, vết sẹo trên tay cô có thể khôi phục hoàn toàn.