Pabor tức khắc ngây người, há miệng ngẩng đầu nhìn Amy, đầu óc của một cậu nhóc ba tuổi vẫn chưa thể hiểu hết ý của chị gái đối diện.
Thấy vậy, các thực khách đều không nhịn được cười. Hai đứa nhỏ đều rất đáng yêu, nói chuyện qua lại như thế lại càng đáng yêu hơn gấp bội. Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng, dù đối diện có là một bạn nhỏ thì Amy vẫn không thể thay đổi cá tính độc mồm trời sinh.
"Con nhóc này." McGonagall không khỏi lắc đầu cười. Amy cũng chỉ mới bốn tuổi, cao hơn nhóc đầu nấm kia năm centimet, bình thường ôm Vịt Con Xấu Xí đi còn không vững, bảo cô nhóc bế nhóc đầu nấm kia đúng là làm khó cô nhóc rồi. Tuy nhiên, cô nhóc nói thẳng thừng như thế có khác nào cứa vào tim người ta đâu chứ.
"Chị… Chị… Không muốn bế." Pabor ngơ ngác một lát mới bừng tỉnh, xoay người tủi thân nhìn Gjergj, bĩu môi mếu máo.
Anh ta cũng há hốc miệng nhìn con trai, không biết nên nói gì cho phải, hình như mình hại luôn cả hai đứa con rồi.