Không biết bản thân đã ăn hết một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây từ khi nào, Julian cầm túi rỗng, ngơ ngác thật lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Tiếc rằng họ đều già rồi.
Julian nở nụ cười trên gương mặt đầy nếp nhăn, dường như ngay cả cái lưng còng cũng ưỡn thẳng lên một chút, toàn thân ấm áp như được ánh dương ấm ấp sưởi ấm giữa trời đông giá rét.
Tuy rằng ông ta được gọi là Chúa Tể Băng Giá, nhưng không ai biết rằng, khi còn bé, do không phòng hộ kĩ càng khi học ma pháp hệ băng, nên từ năm ba mươi tuổi, chân của ông ta đã dần trở nên bất tiện, đến năm bốn mươi tuổi lưng cũng dần còng đi. Cứ cách một khoảng thời gian, cái lưng đau lại tái phát một lần, đau đớn khó chịu.
Tuy rằng hiệu quả của bánh kẹp Thiểm Tây không rõ ràng cho lắm, nhưng nó thực sự có chút tác dụng xoa dịu, nếu tác dụng xoa dịu ấy có nhiệt độ cao hơn nữa thì lại càng tốt.