Bên trong nhà hàng yên lặng như tờ, do đó, tiếng ừng ực khi Amy nuốt tào phớ xuống càng trở nên rõ ràng hơn.
"Tào phớ ngọt cũng ngon quá." Amy mở mắt ra, vui mừng nói, lại xúc thêm một thìa nữa cho vào miệng, cứ hết thìa này đến thìa khác không dừng lại được, khuôn mặt nhỏ trông rất vui vẻ.
"Vậy rốt cuộc con thích cái nào hơn?" McGonagall nhướng mày, cảm thấy vẻ mặt của Amy khi ăn tào phớ ngọt và mặn không khác gì nhau, lúc nào cũng thưởng thức chúng vô cùng vui vẻ.
Nhưng nghĩ kĩ lại, lần đầu tiên ăn cơm chiên Dương Châu và bánh kẹp Thiểm Tây, vẻ mặt cô nhóc cũng hoàn toàn chìm đắm vào món ăn như lúc này, cũng vì cảm thấy ngon miệng mà nở nụ cười hồn nhiên, gương mặt xinh xắn lại thêm phần đáng yêu.
Không bao lâu sau, Amy bưng bát rỗng lên, liếm thêm một lần cho bằng sạch mới lưu luyến đặt nó xuống.
"Vậy Amy thấy tào phớ mặn ngon, hay là tào phớ ngọt ngon?" Gã mỉm cười hỏi cô nhóc.