McGonagall phải tốn hơn năm mươi ngày mới có thể hoàn thành hai phần tào phớ một ngọt một mặn này, nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định gã sẽ tự cho mình một cái tát, "Đúng là rảnh rỗi rồi phát ngôn nông nổi mà!"
Những tiêu chuẩn mà trước kia gã tự đặt ra, giờ lại chính là thứ khiến gã tự đẩy mình vào đường cùng. Dù trong đầu gã có kinh nghiệm làm nên món tào phớ tuyệt hảo nhất, nhưng sau khi trải qua hàng trăm hàng vạn lần luyện tập không ngơi nghỉ, đến chính gã cũng không có lòng tin rằng món ăn của mình sẽ được hệ thống chấp nhận.
Nhưng hai phần tào phớ này chắc chắn là hai phần tào phớ ngọt và mặn ngon nhất mà gã có thể làm, bất kể là công đoạn làm tào phớ, hay là pha chế nước đường, nước sốt, gã đều đã cố gắng hết sức. Hương tào phớ pha lẫn hương thơm quyến rũ của nước sốt khiến gã không nhịn được nuốt nước bọt mấy lần liền.