Buổi trưa, McGongagall quyết định ăn cơm trước. Gã vào bếp làm hai chiếc bánh kẹp Thiểm Tây theo yêu cầu của Abimia, còn mình với Amy thì mỗi người một phần cơm chiên Dương Châu và một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây.
"Chị Mia nếm thử xem, bánh kẹp Thiểm Tây thật sự là siêu ngon đó." Amy nhồm nhoàm ăn cơm chiên, quay sang nói với Abimia đang cầm bánh kẹp bằng hai tay.
"Ừ." Abimia gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn bánh kẹp Thiểm Tây trong tay mình. Sáng nay, bưng thức ăn lên cho rất nhiều khách hàng, nhìn họ hưởng thụ món ăn với vẻ sung sướng, cô đã âm thầm nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần. Bận rộn suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng nhận được phần bánh kẹp Thiểm Tây thuộc về mình, cô khó nén mong chờ và trang trọng cắn một miếng.
"Hương vị này!" Abimia không nhịn được khen ngợi thành tiếng.