Thấy Abimia chu môi đứng ngoài cửa sổ, giang hai tay ra, chân trái còn giơ ra sau, cố tỏ vẻ dễ thương trước cửa kính, McGonagall cũng thoáng sửng sốt một chút, không nhịn được phì cười.
Trông cũng đáng yêu ra phết đấy.
Hôm nay Abimia mặc bộ trang phục hầu gái màu trắng pha đen, quần áo do hệ thống cắt may đương nhiên là vô cùng vừa người, tay chân mảnh khảnh, ngực thực sự không hề nhỏ, corset bó eo càng tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.
Trên đầu cô là băng đô màu trắng, tóc dài vàng óng được buộc thành đuôi ngựa lệch sang bên phải, mang tất chân màu đen qua gối, chân đi giày da màu đen. Dáng vẻ của cô lúc này, phối hợp cùng với nụ cười trên mặt khiến cô thật sự rất giống thiếu nữ trong truyện tranh Nhật Bản.
Abimia sửng sốt trong chốc lát rồi vội rụt tay chân lại, bày ra tư thế đứng nghiêm, khuôn mặt đỏ ửng, hơi lúng túng nhìn trời: "Sao… Sao cửa kính lại đột nhiên trong suốt vậy? Lại còn bị ông chủ thấy nữa chứ! Xấu hổ chết đi được!!!"