"Rốt cuộc thứ này có lai lịch gì vậy? Nó quá lợi hại rồi! Chắc chắn đằng sau nó ẩn giấu một âm mưu khổng lồ!"
Hai người hứng thú điều chỉnh lại tư thế, muốn tiếp tục thăm dò thế giới xa lạ này, tìm hiểu nội dung cốt truyện Resident Evil.
Nhưng hai người đều không biết dùng súng, khi gặp phải chó Zombie lập tức bị kẹt tại đó.
Muốn dùng tay không đánh chết chó Zombie, còn phải né tránh không cho nó chạm vào mình là chuyện rất khó khăn. Cho dù may mắn giết chết được một hai con chó Zombie, thế nhưng càng gặp nhiều thì ắt sẽ có lúc sơ sẩy.
Khi hai người kẹt ở chỗ gặp chó Zombie được hai giờ, quay đầu nhìn sang chỗ Tống Thanh Phong thì phát hiện cậu ta đang cầm một khẩu súng lục, bắn giết tưng bừng không biết trời đất gì nữa. Hai người thốt lên:
"Tống huynh! Cậu kiếm thứ vũ khí này ở đâu vậy?"
Hai mắt Lâm Thiệu trợn tròn:
"Chó Zombie không thể tới gần được, loại vũ khí này quá lợi hại rồi!"
"Lẽ nào đây là pháp khí do tu sĩ chế tạo ra? Tống huynh, chúng tôi có thể kiếm được thứ này không?"
Tống Thanh Phong đắc ý nói:
"Không phải khi bắt đầu trò chơi có hai lựa chọn sao? Lựa chọn thứ nhất sẽ có súng."
"Chỉ đơn giản vậy sao?"
"Sao không sớm nói cho chúng tôi biết?"
Lúc đầu hai người đều vô cùng tự tin bấm vào lựa chọn thứ hai, không có cả đồng đội, chính vì vậy nên rất khó chơi.
"Không phải hai người còn có hẹn sao?" Tống Thanh Phong châm chọc họ một câu.
"Không đi nữa! Tống huynh, nếu cậu sớm nói trò chơi này lợi hại như vậy, chúng tôi còn hẹn người khác làm rắm gì!"
Hai người đều cảm thấy mình đã tính sai.
Tống Thanh Phong tỏ vẻ xem thường:
"Thiếu gia đây đã sớm nói nhiều lần, nhưng hai người đâu có tin!"
"…"
Hai người đều thấy lúng túng, không lên tiếng đáp lại. Sau khi phát hiện có thứ pháp khí bá đạo như súng, hai người lập tức chơi lại từ đầu, bắt đầu hành trình sử dụng vũ khí kiểu mới để giết quái vật.
"Hệ thống, giờ xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?"
Phương Khải nhìn mấy người đang chơi game, ba chiếc máy vi tính đều có người chơi, còn hắn đang ngồi ở chiếc máy vi tính còn lại, như vậy xem như đã ngồi kín chỗ rồi chứ?
"Kí chủ là chủ quán, không phải khách hàng."
"…"
Phương Khải giơ ngón tay giữa.
"Không bằng nhân lúc này ra ngoài tìm?"
"Kí chủ là chủ quán, vui lòng không ra ngoài tìm khách."
"…"
Mặt Phương Khải đen sì lại:
"Tìm khách cái quái gì?"
Cách này không được, cách kia cũng không xong, Phương Khải tức giận ngồi phệt xuống ghế.
Đúng lúc này có một thanh niên khôi ngô cao lớn từ bên ngoài bước về phía quán.
"Có người tới?"
Hai mắt Phương Khải sáng rực, đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh mà.
"Hôm kia nghe nói ở đây mới mở một quán cô hồn, hôm qua còn lừa gạt mấy người khách đấy? Lương Thạch này sao có thể để chuyện như vậy ngang nhiên diễn ra được!"
Thanh niên cao lớn ngẩng đầu lên nhìn tấm biển của quán:
"Khởi Nguyên? Đúng là mạnh miệng! Để ta xem quán này làm cách nào để lừa ta!"
Gã ta đẩy mạnh cửa đi vào, lớn tiếng quát:
"Ai là chủ quán?"
Phương Khải vội vàng đi lên phía trước:
"Là tôi."
Lương Thạch nhếch miệng lên. Toàn thân gã cơ bắp cuồn cuộn, lại cao hơn Phương Khải tận nửa cái đầu, nên khi đứng trước mặt Phương Khải, trông gã như một ngọn núi sừng sững.
Lương Thạch thấy hai mắt Phương Khải đang sáng rực, cười toe toét thì hỏi:
"Quán của cậu kinh doanh cái gì?"
"Chơi trò chơi."
Phương Khải chỉ vào máy vi tính, nói:
"Anh có muốn thử một chút không?"
"Thử, đương nhiên muốn thử rồi!"
Lương Thạch cười gằn, thầm nghĩ: "Nghĩ ông đây là dê béo sao? Để ông xem mày muốn giở trò gì?"
Gã bệ vệ ngồi xuống vị trí khi trước của Phương Khải:
"Cậu nói cho tôi xem trò này chơi như thế nào?"
Phương Khải chỉ vào tấm bảng đen:
"Tiền giờ chơi 2 linh tinh một tiếng, phí kích hoạt tài khoản 5 linh tinh, tổng cộng 7 linh tinh."
"Thằng nhóc này giỏi!"
Lương Thạch thầm mắng, đây đúng là một quán cô hồn chuyên đi lừa tiền!
Hai mắt Lương Thạch híp lại, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường cong đầy nguy hiểm. Gã lấy 7 viên linh tinh ra, vỗ mạnh lên bàn:
"Vậy cậu hãy dạy tôi chơi như thế nào đi!"
Phương Khải không nghĩ quá nhiều, gật đầu, đưa tay định nhận lấy linh tinh. Nhưng Lương Thạch chặn tay Phương Khải lại, cười lạnh nói:
"Nếu như trò này chơi không vui, không đáng giá với số linh tinh này thì sao?"
Phương Khải mừng rơn, đây không phải lần đầu tiên hắn gặp câu hỏi như vậy. Phương Khải chỉ vào mấy người Tống Thanh Phong rồi đáp:
"Sao không đáng giá cho được? Anh thử hỏi bọn họ mà xem."
Tống Thanh Phong hờ hững liếc mắt về phía này, bật cười nói:
"Đương nhiên là rất đáng giá! Nếu như nơi này còn không đáng giá, vậy không còn hàng quán nào đáng giá cả."
"Hóa ra trò lừa của cái quán này là như vậy?"
Lương Thạch cười gằn nhìn mấy thiếu niên đang chơi game, cười thầm:
"Tìm vài thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm mồi dụ?"
Gã cười giễu cợt:
"Người khác nói gì thì tôi tin đó là thật hả? Cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Phương Khải nhíu mày hỏi.
Lương Thạch vỗ bàn, cười lạnh nói:
"Nếu như tôi cảm thấy không đáng giá…"
"Vậy sẽ đập phá quán của tôi hả?"
Lương Thạch chưa kịp nói xong, Phương Khải đã tiếp lời với vẻ mặt lạnh tanh.
"…"
Lương Thạch gãi đầu, có phần ngạc nhiên nhìn Phương Khải:
"Sao cậu biết vậy?"
Phương Khải chửi thầm trong bụng:
"Cả một đám ruột để ngoài da, sao tôi không biết cho được? Mấy người không thể đổi sang dùng chiêu khác hả? Ví dụ như giội phân trước cửa này? Rồi thì ném đá này?
Cả một đám suy nghĩ nông cạn, mấy người có thể động não nhiều hơn hay không hả?
Lương Thạch không ngờ mình lại bị nhìn thấu, tức giận hừ lạnh một tiếng:
"Vậy để tôi chơi thử một chút! Xem cậu giở trò gì nào?"
Lương Thạch chiếm lấy chiếc máy vi tính Phương Khải đang chơi. Dù sao cũng không có chuyện gì để làm, Phương Khải kéo ghế ngồi ở bên cạnh hướng dẫn:
"Đeo máy giả lập lên, click đúp vào biểu tượng Resident Evil 1 trên màn hình để tiến vào trò chơi."
Rất nhanh sau đó Lương Thạch đã phát hiện ra có điều khác lạ. Khi thấy cảnh vật chân thực trước mặt, gã kinh ngạc thốt lên:
"Đây là nơi nào? Một thế giới khác hả?"
"Đây gọi là công nghệ thực tế ảo."
Phương Khải sớm biết đối phương sẽ có biểu hiện như vậy.
"Trên bảng đen có viết cách thoát khỏi trò chơi."
Lương Thạch làm theo hướng dẫn trên bảng đen, đúng là đã thoát khỏi trò chơi.
Gã lại thử tiến vào trò chơi, lập tức cảm thấy mình như đã ở một thế giới khác.
Quán cô hồn cái con mẹ nó chứ!
Gã khiếp sợ nhìn ông chủ bề ngoài xấu xí ngồi cạnh, chỗ này phải gọi là quán thần kỳ mới đúng!
Gã nuốt nước bọt, mở miệng hỏi lại:
"Cậu nói đây là một trò chơi?"
"Đương nhiên là trò chơi."
Phương Khải thấy gã đã tiến vào giao diện chọn nhân vật, thế là mở miệng nói:
"Nếu không muốn tiến vào thế giới trong trò chơi, thì có thể dùng bàn phím để điều khiển."
Dứt lời hắn làm mẫu cách lựa chọn nhân vật và điều khiển cho đối phương.
"Còn có thể như vậy sao?"
Suy nghĩ trong đầu Lương Thạch thay đổi 180 độ, khi nãy gã còn đang tính xem phải đập phá quán này thế nào.
"Tên chủ… chủ quán xấu xí này sao lợi hại như vậy được?"
Gã cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra thật khó tin. Rõ ràng đây là một quán cô hồn, chính gã định tới đây để dạy cho chủ quán một bài học, nhưng hình như tình hình hiện giờ có phần không giống kế hoạch.
"Không! Chắc chắn đây là trò lừa bịp!"
Gã hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh:
"Mình phải quan sát thật cẩn thận, như vậy mới có thể phát hiện được kẽ hở bên trong!"
"Ông chủ… giờ… tôi phải làm gì?"
"Chẳng phải trong trò chơi có thông báo hay sao?"
Phương Khải nói:
"Anh không đọc nội dung cốt truyện khi bắt đầu hả?"
"Nội dung cốt truyện…"
Lúc này Lương Thạch mới nhớ ra trước đó nội dung có nhắc tới một tiểu đội khác bị mất tích, bọn họ nhận lệnh tới đây tiến hành tìm kiếm, cứu trợ.
"Lẽ nào mình sẽ vào vai thành viên đội tìm kiếm cứu trợ?"