Lương Thạch bắt đầu chơi game, gã phát hiện có thể trải nghiệm cảm giác chiến đấu hoàn toàn chân thật trong trò chơi này. Cộng thêm trong biệt thự có rất nhiều cơ quan khiến Lương Thạch nghĩ rằng mình đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt trong chiến dịch. Suy xét bất kỳ phương diện nào, trò chơi này đều rất giống thật!
"Trò chơi này có thể mô phỏng ra một chiến dịch thực tế."
Càng thăm dò sâu, Lương Thạch càng cảm thấy khiếp sợ.
Gã nhận ra tòa biệt thự hoa lệ này không hề đơn giản như bề ngoài. Nơi này có rất nhiều cơ quan, đồng thời đầy rẫy những con quái vật đánh không chết.
Lương Thạch là một võ giả chính thức, nhưng gã không hề lệ thuộc vào bất kỳ thế lực nào. Ở nước Đại Tấn có không ít võ giả giống như gã, dù sao không phải tất cả các võ giả đều chịu được những quy định ràng buộc của các thế lực lớn, ngoài ra còn có nhiều người không muốn sống khom lưng cúi đầu.
Nhưng vào những lúc không còn con đường nào để kiếm tiền, họ sẽ tiếp nhận những công việc nguy hiểm không ai muốn làm để duy trì cuộc sống.
Gã đã từng nhận một nhiệm vụ khá nguy hiểm, đó là cứu con tin khỏi đám sơn tặc. Bây giờ ngẫm lại thì chẳng phải trò chơi này rất giống tình hình khi đó hay sao?
Lương Thạch bắt đầu trải nghiệm trò chơi.
Càng chơi gã càng cảm thấy kinh ngạc, cảm giác khi chiến đấu rất chân thật, những con quái vật không thể giết chết và đủ loại cơ quan chết chóc khiến gã đã bước trên lằn ranh sống chết mấy lần!
Nhưng điều quan trọng nhất chính là sau khi chết vẫn có quyền chơi lại. Nhớ kĩ mọi bài học, sau đó làm lại mọi chuyện.
Điều này cho thấy sự mạnh mẽ của trò chơi Resident Evil.
Lương Thạch vẫn nhớ rất rõ, chỉ vì chút sơ sót mà gã đã bị mấy tên cướp ám hại, thiếu chút nữa đã chết trong nhiệm vụ cứu con tin lần đó. Nếu như không phải mạng lớn thì e rằng giờ gã không còn đứng ở đây được.
Tất cả là vì khi đó gã thiếu kinh nghiệm, không đủ cảnh giác nên mới rơi vào nguy cơ sống còn đó.
Mọi sai lầm phải trả giá bằng tiền bạc, mọi kinh nghiệm sống còn đều phải dùng tính mạng để đánh cược.
Có tiền là mua được cơ hội rèn luyện trong khoảnh khắc sống còn sao?
Đáp án đương nhiên là không thể.
Hơn nữa, Lương Thạch phát hiện tu vi của gã tăng lên một chút sau khi giết chết mấy con Zombie.
Trò chơi này còn có thể giúp tăng tu vi lên sao? Điều này khiến Lương Thạch bất giác nghĩ tới những thánh địa tu luyện như tháp võ công của học phủ Lăng Vân.
Nhưng đây rõ ràng chỉ là một trò chơi thôi mà?
Huống chi chính mình cũng không hề tu luyện trong đó.
Lương Thạch cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ đây là sản phẩm của tu sĩ ư?
Nếu như thứ này được gọi là trò chơi, vậy tất cả các trò chơi hiện giờ đều không thể so sánh với nó được!
Sao khi trước mình lại nghĩ cách trừng trị tên chủ quán đáng ghét xấu bụng này chứ?
Xem ra lúc đó mình bị ngáo đá! Sao có thể nghe được vài lời đồn đại đã cho đó là thật được?
Gã đã từng trải qua những nhiệm vụ nguy hiểm, nên càng thêm nhập vai vào nhân vật trong game.
"Cho dù thu phí đắt hơn nữa thì Lương Thạch ta cũng tới chơi!"
"Hừ, chơi cho sướng vào… chiếm luôn cả máy của mình!"
Phương Khải cảm thấy buồn bực vô cùng.
Nhưng đây cũng là một chuyện tốt, cuối cùng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, giúp quán kín chỗ ngồi.
Ở bên cạnh, Tống Thanh Phong vừa chết một lần nữa, cậu ta thoát khỏi game, cảm thấy buồn bực không thôi. Khi nhìn sang Phương Khải đang ngồi không trên ghế, cậu ta liền bật cười trêu chọc:
"Ông chủ, theo tôi thấy thì anh nên lắp đặt thêm mấy chiếc máy vi tính trong quán."
Phương Khải đưa mắt nhìn giao diện nhiệm vụ của hệ thống.
Trong ba ngày khiến quán net kín chỗ: Hoàn thành.
Phần thưởng nhiệm vụ: Bảy bộ máy vi tính và thiết bị đi kèm.
Hệ thống sẽ phát phần thưởng sau khi đóng cửa quán.
Nhiệm vụ mới: Doanh thu của quán đạt 800 linh tinh.
Tiến độ nhiệm vụ: 87/800.
Phần thưởng nhiệm vụ: Resident Evil 1 phiên bản điện ảnh.
Còn có Resident Evil 1 phiên bản điện ảnh? Quán net giá 2 linh tinh một tiếng, có khách tới đây ngồi xem phim sao?
"Bộ phim này thì có lợi ích gì?"
Tuy rằng Phương Khải không phủ nhận Resident Evil 1 phiên bản phim rất hay, nó bổ sung nội dung cốt truyện cho game Resident Evil 1, nhưng vấn đề là ai sẽ chịu chi số tiền lớn như vậy tới quán net ngồi xem phim?
"Are you kidding me? Mày đùa bố hả?"
Phương Khải buồn bực nói.
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ sẽ biết."
"…"
Điều cao hứng nhất hiện giờ chính là vào ngày mai, số máy vi tính trong quán sẽ tăng lên thành 11 bộ.
"Yên tâm, ngày mai sẽ có thêm."
Phương Khải sờ mũi, nhìn Tống Thanh Phong, cười xấu xa:
"Có phải thời gian chơi của mấy cậu sắp hết đúng không?"
Trước đó, Tống Thanh Phong còn đang đắc ý, vừa nghe câu này của Phương Khải, mặt mày cậu ta lập tức tối sầm lại.
Cậu ta còn chưa kịp chú ý tới thời gian thì đã thấy Lâm Thiệu và Hứa Lạc cùng chỉ vào thông báo trên màn hình máy vi tính, hô lên:
"Ông chủ, hạn mức thời gian chơi này có nghĩa là gì?"
Phương Khải tựa lưng vào ghế, ung dung trả lời:
"Một người chỉ có thể chơi tối đa 6 tiếng 1 ngày, đây là quy định của quán."
"Quy định chó chết gì vậy? Chẳng lẽ tôi trả tiền cũng không được?"
Lâm Thiệu không biết phải làm sao, mạnh miệng nói:
"Tôi trả gấp đôi!"
Nhìn vẻ buồn bực của hai người, Tống Thanh Phong cười thầm trong lòng, không phải ngày hôm qua mình cũng giống vậy sao?
Phương Khải nhún vai, đáp:
"Quy định là quy định."
"Anh có ý gì!"
Hứa Lạc nổi cáu, nói:
"Chê ít hả? Năm lần thì sao?"
Hai người trả gấp năm lần, nói cách khác thì một giờ hắn sẽ thu được 20 linh tinh!
Phương Khải "thịt đau như cắt, nước mắt đầm đìa" nhìn hai vị khách đáng yêu kia:
"Hệ thống?"
"Tôi đây." Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Phương Khải.
"Mày có thể cân nhắc lại hay không? Sau đó chia cho tao 10% là được rồi."
"Mỗi lần khởi động hệ thống đều tiêu hao năng lượng, kí chủ vui lòng không hỏi đi hỏi lại những vấn đề giống vậy, tránh lãng phí năng lượng của hệ thống. Sau này hệ thống sẽ không trả lời những câu hỏi giống vậy."
"Mày lợi hại như vậy, sao không cút lên trời mà sống!"
Trong lòng Phương Khải nguyền rủa hệ thống vô số lần, nhưng…
Mình biết phải làm gì bây giờ? Mình cũng cảm thấy tuyệt vọng!
"Chuyện gì cũng phải có phép tắc. Nếu như đã lập ra quy định thì nhất định phải tuân thủ."
Phương Khải hùng hồn nói, nào ai biết trong lòng hắn cũng đang rỉ máu.
"Có tiền cũng không cho chơi?"
Hai người nổi giận hét lên:
"Anh biết chúng tôi là ai không hả? Có tin chúng tôi đập nát quán của anh không?"
Môi Phương Khải giật giật, quả nhiên đám võ giả này đều đầu to mà óc như trái nho, sao thằng nào cũng đòi đập quán vậy?
Mỗi tấc đất, mỗi mảnh sứ đều là sản phẩm của hệ thống, Phương Khải trề môi, quét mắt nhìn bọn họ:
"Nếu cậu có bản lĩnh thì đốt quán của tôi thành tro cũng được."
Phương Khải chỉ lên tấm bảng đen:
"Có điều đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu, sau này quán của tôi sẽ vĩnh viễn không chào đón những khách hàng như vậy."
Tống Thanh Phong nhíu mày, cuối cùng ra mặt ngăn cản hai người lại:
"Hứa huynh, Lâm huynh, chủ quán là người coi trọng quy định, chúng ta hãy thực hiện theo quy định của quán đi. Mà đã chiều rồi đấy, nếu còn không tới học phủ Lăng Vân thì sẽ bỏ lỡ thời gian thi đó."
Tống Thanh Phong đã điều tra Phương Khải, biết được hắn là đời sau của võ giả, nhưng cũng không phải là một đại võ giả.
Thân phận này quá bình thường!
Nhưng chính vì bình thường như vậy, bình thường đến độ dùng đầu gối cũng biết với thân phận của Phương Khải tuyệt đối không thể làm ra thứ lợi hại như này.
Vậy rốt cục là ai làm ra những thứ này? Ai đứng sau lưng hắn? Không ai biết được những điều này!
Tóm lại không phải tự dưng biến ra được!
Bởi vậy tuy cậu ta đã điều tra rất kĩ nhưng lại càng cảm thấy có một lớp sương mù dày đặc bao phủ quanh Phương Khải.
Không biết rõ mới là chuyện đáng sợ nhất!
Chủ quán là người chú trọng quy định, đối xử với mọi người đều như nhau thì gây chuyện, bất mãn làm gì chứ? Gây chuyện vì chơi trò chơi? Nói ra chỉ e sẽ khiến mọi người cười rụng răng! Không cần thiết phải làm vậy.
Tống Thanh Phong đã lên tiếng, tuy hai người khó chịu trong lòng nhưng cũng đành bỏ qua:
"Bỏ đi, Tống thiếu gia đã nói vậy thì mai chúng ta lại tới!"