Trong phòng họp, Lưu Vũ Tân vẫn tiếp tục khoa tay múa chân nói điều không tưởng.
Phản ứng của những người khác khá đa dạng, có vài người nghe thấy nhiệt huyết sôi trào, có vài người phản ứng bình thường, tóm lại không ai tỏ ra phản cảm, cho dù những người phản ứng bình thường kia cũng đều biết rõ đây chỉ là một thủ tục bắt buộc phải có, hơn nữa Lưu Vũ Tân quả thật nói có lý, không phải đang nói hươu nói vượn.
"Tóm lại, hy vọng mọi người không ngừng cố gắng, tiền thưởng tháng trước đã phát rồi, trong khoảng thời gian này mọi người chịu khó hơn, chủ động tăng ca, nếu phiên bản tiếp theo nâng doanh thu tháng của dự án cao hơn, chúng ta lại cùng nhau chia tiền, team building, các phúc lợi chắc chắn đều có hết!"
"Được!"
Chung Minh và mọi người cùng vỗ tay.
Lưu Vũ Tân cực kì hài lòng với phản ứng của mọi người, xem ra hiệu quả của cuộc họp lần này rất rõ rệt!
Lúc này, Chung Minh hỏi: "Quản lý Lưu, mục tiêu doanh thu tháng phiên bản tiếp theo của chúng ta là bao nhiêu?"
Lưu Vũ Tân nghe xong, không chút nghĩ ngợi nói: "Mục tiêu doanh thu tháng phiên bản tiếp theo của chúng ta là mười triệu! Cũng có nghĩa phải lọt top 100 bảng xếp hạng game di động bán chạy!"
"Ồ!" Những người khác đều không hiểu rõ nhưng cảm thấy rất lợi hại.
Chung Minh tiếp tục nói: "Quản lý Lưu, vậy doanh thu tháng hiện tại của dự án chúng ta là bao nhiêu? So với lúc trước hẳn là rất tiến bộ?"
Lưu Vũ Tân hiển nhiên vẫn đang trong trạng thái khá phấn khích: "Trước đó tôi chưa nói sao? Doanh thu tháng này của chúng ta là bốn triệu sáu trăm nghìn! Tăng gấp bốn lần trước kia! Lần này mọi người cố gắng hơn nữa, double con số này lên hẳn là không thành vấn đề nhỉ, mọi người?"
Chung Minh hả hê trong lòng, quả nhiên, viên thuốc sự thật đã có tác dụng.
Trước đó Lưu Vũ Tân nói nhiều lời như vậy, nhưng không nhắc đến số liệu doanh thu tháng của dự án, vì sao? Cũng là vì anh ta không muốn người khác biết số liệu cụ thể, rồi mà nảy sinh thắc mắc với tiền thưởng của dự án!
Nhưng dưới tác dụng của viên thuốc sự thật, cộng thêm một chút dẫn dụ, sự thật đã được vạch trần, hơn nữa Lưu Vũ Tân vẫn chưa phát hiện ra.
Chung Minh bày ra vẻ không tin: "Í, quản lý Lưu, tôi có một câu hỏi, nếu doanh thu tháng là bốn triệu sáu trăm nghìn, vậy dựa theo lời hứa trước đó của anh, lấy luôn 10% số tiền quản lý được quyền nắm giữ ra phát thưởng thì tình hình tiền thưởng bình thường của mọi người sẽ lại double, tổng thu nhập tiền thưởng của mọi người phải tăng tám đến mười lần mới đúng, thế nhưng dường như tiền thưởng lần này..."
Quản lý Lưu sửng sốt, người bên dưới cũng bối rối.
Chung Minh có ý gì?
Mấy người Châu Chấn, Hùng Khải biết nội tình sẽ không kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói lời nào, bởi vì bọn họ biết bên trong có điều mờ ám!
Còn những nhân viên bình thường khác như lão Trịnh, Châu Sâm và Khương Uyển Na nghe đoạn đối thoại đó thì trong đầu chợt xẹt qua một số ý nghĩ khó mà khống chế được.
Thu nhập tiền thưởng tăng tám đến mười lần? Không nhiều như vậy chứ!
Lão Trịnh suy nghĩ, tiền thưởng trước đó là một nghìn năm trăm tệ, tiền thưởng bây giờ là bảy nghìn tệ, đâu phải mười lần? Mới có năm lần thôi!
Trước đó nhiều người thấy tiền thưởng nhiều nên rất vui, cũng không tính cụ thể xem con số này đúng hay không vì Lưu Vũ Tân quả thật đã nói đến chuyện thưởng double, rất nhiều người đều tin một cách mơ hồ như thế.
Bây giờ nghe Chung Minh hỏi như vậy, nhiều người đã hiểu ra, số tiền này hình như thật sự có vấn đề!
Mấu chốt là biểu cảm của Lưu Vũ Tân cho thấy, bên trong dường như quả thật có vấn đề!
Nếu Lưu Vũ Tân nhanh chóng giải thích rõ thì đỡ, nhưng bây giờ chính Lưu Vũ Tân cũng sửng sốt!
Sao mình lại nói số liệu cụ thể của doanh thu tháng ở trước mặt mọi người như vậy?
Thằng nhóc Chung Minh này có ý gì?
Khuôn mặt của Lưu Vũ Tân chớp mắt tối sầm, anh ta ý thức được Chung Minh đang bẫy mình! Thằng nhóc này thật nham hiểm!
"Về tiền thưởng, bên trong có dính dáng đến một số vấn đề khác, một số vấn đề cơ mật, đợi sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích kĩ với mọi người..."
Lưu Vũ Tân quả thật không có cách nào giải thích ngay bây giờ vì chính anh ta nói ra số liệu, bây giờ làm sao giải thích được số tiền kia đi đâu? Thế nên đành kéo dài trước, chí ít không thể khiến sự việc trở nên khó xử trước mặt tất cả mọi người như vậy.
Chung Minh cười khẩy: "Quản lý Lưu, thật ra phần tiền quản lý phân chia đó, anh vốn chỉ lấy ra một phần nhỏ thôi nhỉ? Số tiền đó hơn hai trăm nghìn, anh thấy quá nhiều, phát thưởng thì tiếc nên nuốt lời hứa để nhét vào túi riêng của mình, đúng không?"
Khuôn mặt của Lưu Vũ Tân lập tức đỏ lên: "Cậu... cậu ăn nói lung tung nữa xem!"
Lưu Vũ Tân không dọa được Chung Minh: "Phiên bản mới này vốn do tôi phụ trách thiết kế và thúc đẩy, kết quả tiền thưởng tới tay rút lại chỉ còn một phần ba lời anh hứa, quản lý Lưu, chuyện này anh định giải thích thế nào?"
Tất cả những người khác đều không dám ho he, đám người Châu Chấn và Hùng Khải sợ đến nỗi đờ ra, không biết nên nói gì, Chung Minh không phải đang tìm đường chết sao? Làm mất mặt quản lý trước mặt mọi người như vậy tương lai sau này biết tính sao?
Những nhân viên bình thường khác đều đứng quanh run rẩy, bọn họ chưa từng thấy Lưu Vũ Tân tức giận như vậy, anh ta giận đến nỗi đất trời sắp đảo lộn!
Thế nhưng sợ thì sợ, bọn họ cũng rất muốn biết lời Chung Minh nói có phải là thật hay không, có phải Lưu Vũ Tân nuốt lời hay không, nhét tiền thưởng vốn đã hứa vào túi riêng của mình.
Lưu Vũ Tân đã nổi trận lôi đình, cảm giác máu nóng đang xông lên, anh ta đập bàn quát: "Chung Minh! Cậu đừng có không biết tốt xấu! Một thực tập sinh như cậu, bắt tôi phát cho cậu sáu mươi nghìn tiền thưởng? Sao cậu không thăng thiên luôn đi? Tôi thấy cậu làm một tính năng thành công thì đuôi đã vểnh lên tới trời! Phiên bản này ra mắt đều do mọi người cùng nhau cố gắng, không phải dựa vào một mình cậu! Cho cậu hai mươi nghìn tiền thưởng cậu còn không biết đủ? Có phải tôi đưa cậu cái chức quản lý này cậu mới thấy vui?"
Chung Minh lạnh lùng cười ha ha, bình tĩnh nói: "Anh cũng biết phiên bản mới là do mọi người cùng nhau cố gắng? Khi anh cất tiền thưởng vốn phải phát cho mọi người vào túi của mình, sao không nghĩ rằng sự thành công của phiên bản mới là do mọi người cùng nhau cố gắng?"
Lưu Vũ Tân tức giận thở hổn hển: "Cậu... cậu... cậu chờ đó!"
Lưu Vũ Tân nói xong, trực tiếp đập bàn rời đi.
Cãi không thắng, thật sự cãi không thắng nổi!
Lưu Vũ Tân đột nhiên phát hiện dường như mình càng cãi càng đuối lý, hơn nữa sau khi cơn giận dữ qua đi, anh ta ý thức được hình như mình đã nói sai!
Tất cả mọi người giương mắt nhìn anh ta trân trân, Lưu Vũ Tân ý thức được không thể nói thêm nữa, dứt khoát đập bàn đi thẳng!
Trong phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh này, đầu óc hoàn toàn như bị ngắt mạch!
Chung Minh điên rồi? Dám chống đối quản lý Lưu như thế!
Thế nhưng lần cãi nhau này cũng khiến tất cả mọi người biết một việc, chính là quản lý Lưu thật sự nuốt lời, tiền thưởng đã hứa bị anh ta cắt xén!
Đương nhiên, nói một cách nghiêm túc thì đây không được coi là cắt xén, bởi vì 10% đó vốn là quản lý tự do phân chia. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Lưu Vũ Tân đã tự nói sẽ phát toàn bộ số tiền này cho mọi người, bây giờ không phát thì tương đương với cắt xén!
Ngoài sự kinh ngạc, rất nhiều người cảm thấy lạnh lòng thất vọng.
Vì sao?
Tục ngữ nói khi hoạn nạn mới biết ai thật lòng với mình, bình thường là như vậy. Khi dự án gặp hoạn nạn, họ không chạy cũng không oán giận, đều cần cù chăm chỉ làm việc, không bỏ đi vì hoạn nạn.
Nhưng tình huống hiện tại là gặp phú quý mới biết chân tình, đối với Lưu Vũ Tân mà nói, dự án khó khăn lắm mới có khởi sắc, sắp phát tài đến nơi rồi, kết quả quản lý thấy tiền sáng mắt, cất số tiền thưởng vốn phải phát cho mọi người vào túi riêng!
Lúc hoạn nạn mọi người đều không bỏ anh mà đi, bây giờ giàu sang thì bắt đầu giở trò với những nhân viên cùng chung hoạn nạn với anh!
Làm vậy hỏi sao người ta không lạnh lòng?