Soạt!
Tia sáng màu đen chuẩn xác đâm vào gáy Lâm Thịnh, phát ra tiếng rin rít dữ dội, giống như đang dần thiêu cháy và ăn mòn máu thịt xương cốt cậu.
Nhưng giờ khắc này, toàn bộ tấn công đánh vào người Lâm Thịnh giống như bị ngưng lại vào khoảnh khắc ấy. Cậu lơ lửng giữa không trung, thân thể rõ ràng đã bị hủy hoại nghiêm trọng đến mức sắp chết, nhưng hai mắt vẫn ánh lên vẻ bình tĩnh và lạnh lùng như trước.
"Thực sự là một cuộc tập kích quá kinh khủng." Lâm Thịnh dang hai cánh tay ra: "Đáng tiếc. Nếu là ta trước khi đột phá thì cho dù có mạnh hơn gấp mười cũng chỉ có thể nuốt hận mà chết ở chỗ này thôi."
"Nhưng thật đáng tiếc."
Phía sau thân thể cậu bắt đầu hiện ra một lỗ hổng hình tròn màu sắc rực rỡ. Một lỗ hổng hình tròn giống như vòng sáng.
"Mỗi một Liệt Đẳng Sử đều có một dị năng độc nhất vô nhị thuộc về riêng mình. Giờ cho các vị biết một chút về năng lực thuộc về tôi..."