"Vật này là Hôi Ấn sao?"
Lâm Thịnh thoáng ngẩn ngơ, cậu không ngờ rằng niềm vui lại đến một cách dễ dàng như thế.
Có điều, không biết vật này có thực sự đem lại hiệu quả hay không.
Cậu nhanh chóng mở sách ra xem lại cách để minh tưởng.
Theo như những lời ghi chú của Anseilla thì Hôi Ấn này chẳng còn dùng được bao lâu nữa.
Không phải bây giờ nó vẫn hiện diện ở ngay đây à?
Lâm Thịnh nhanh chóng ghi nhớ cách minh tưởng, sau đó lật lại trang có Hôi Ấn.
Phía bên dưới Hôi Ấn có một hàng chữ nhỏ nhắn tinh xảo với những nét chữ bay bổng.
"Hôi Ấn: Công Sự.
Lưu ý: Minh tưởng Hôi Ấn đòi hỏi rất cao về mặt nghị lực, một khi thất bại trong lần minh tưởng đầu tiên sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
"Công Sự? Đây là tên của Hôi Ấn này à?" Lâm Thịnh ngạc nhiên.
Sau khi nghiền ngẫm cuốn sách này, cậu đã nắm được đại khái là, mỗi một loại Hôi Ấn sẽ có một tác dụng riêng.
Mà mỗi một Hôi Ấn khác nhau lại do các thánh điện thuộc các địa phận khác nhau lưu trữ và truyền thừa.
Cũng bởi thế mà các nhóm kỵ sĩ thánh điện ở các địa phận khác nhau sẽ có truyền thừa khác nhau, từ đó sinh ra các phương thức chiến đấu đa dạng.
Hôi Ấn ở trước mặt cậu đây có tên là Công Sự, là Hôi Ấn thuộc về thánh điện của thành Hắc Vũ.
"Mình phải thử xem thế nào, cùng lắm thì chết thôi." Không nhiều lời nữa, Lâm Thịnh quyết định tập trung nhìn chằm chằm vào ký hiệu Hôi Ấn.
Chuyện của bang Bạch Bài đã gây đả kích rất lớn đến cậu.
Mặc dù sau này cậu chẳng gặp bất cứ rắc rối nào khác, bên phía bang Bạch Bài cũng lặng lẽ điều người xuống chuyển lời cho gia đình Russell, bảo rằng đây chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Nhưng tận sâu trong lòng Lâm Thịnh vẫn hừng hực một mồi lửa chực chờ cháy bùng lên.
Bang Bạch Bài rõ ràng là nể mặt gia đình Russell, nếu không loại băng nhóm xã hội đen bất chấp mọi thứ như thế chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Kể từ khi có được năng lực trừ trong giấc mơ của mình, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy cần phải nhanh chóng có sức mạnh và thế lực đến như vậy.
Ánh mắt cậu dán chặt vào ký hiệu, không chớp lấy một lần. Chỉ khi nào vượt qua được hai mươi giây thì mới xem như hoàn thành lần ghi nhớ Hôi Ấn thứ nhất.
Lâm Thịnh mở to hai mắt, đứng bất động nhìn chằm chằm vào Hôi Ấn.
Thời gian lặng lẽ nhích từng chút một.
Mắt cậu đã mở lâu đến mức bắt đầu xuất hiện cảm giác đau buốt, nơi tròng mắt truyền đến từng cơn nhức nhối liên tục, khiến cậu rất muốn chớp một lần.
Nhưng cậu vẫn cố nín nhịn.
Chẳng mấy chốc, trong đầu cậu đã thầm đếm đến giây thứ hai mươi lăm.
Bởi vì sợ mình tính sai nên cậu đã đếm thêm năm giây nữa, phòng trường hợp thời gian không đủ.
Sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi hết hơn một phút, Lâm Thịnh mới mở mắt ra lần nữa.
Cậu ngạc nhiên nhận ra rằng, viên Hôi Ấn kia đã bắt đầu ăn sâu cắm rễ trong đầu cậu, chỉ cần cậu muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tưởng tượng ra.
Đó không phải chỉ là một ký ức đơn giản, mà từng chi tiết, từng đường hoa văn đều hiện lên vô cùng chân thực.
"Thành công trong một lần luôn!" Lâm Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Theo như trong sách ghi lại, có hiện tượng này chứng tỏ lần ghi nhớ Hôi Ấn đầu tiên đã thành công.
Nhưng có điều cậu vẫn chưa hiểu, theo như những gì trong sách viết, chỉ có những người có nghị lực cực kì cao mới có thể thành công trong một lần duy nhất.
Còn lại hầu hết mọi người đều mất ít nhất hơn mười lần mới có thể hoàn toàn ghi nhớ hình ảnh của nó vào đầu.
Cậu hiểu rất rõ tình trạng của mình, mặc dù có năng lực tự chủ tốt nhưng nếu muốn nói là có năng lực ý chí cực kì lớn, thì đúng là chuyện đùa mà.
"Lẽ nào là do mình đã hấp thụ rất nhiều mảnh ký ức nhỏ hay sao?" Lâm Thịnh đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Cậu vội vàng nhìn kĩ và ghi nhớ hình ảnh Hôi Ấn Công Sự thêm một lần nữa rồi nhẹ nhàng khép sách lại. Cậu nhắm mắt hồi tưởng lại, viên Hôi Ấn ấy liền hiện ra rõ nét trong đầu cậu một cách thần kỳ.
Chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi là nó lập tức hiện lên ngay trước mắt cậu như một tấm ảnh chụp.
"Thật là lợi hại!" Cậu thầm ca ngợi trong lòng.
Dù sao ở thánh điện này cũng không có bất cứ nguy hiểm nào rình rập, cho nên cậu dứt khoát quyết định ở lại đây để thử nghiệm thêm vài lần.
Vả lại, trong quyển sách dày nặng kia cũng có nhiều nội dung cậu chưa đọc hết, không cần phải quá vội vàng làm gì.
Thế là Lâm Thịnh cứ đứng ở bục cầu nguyện, tỉ mẩn giở đọc từng trang một.
Đáng tiếc là, trong sách chỉ có một ít tư liệu về Hôi Ấn, còn lại hầu hết đều là thơ ca ca ngợi các loại thánh thần.
Mà tín ngưỡng của tòa thánh điện này chính là vị thần cai quản ánh sáng - thần Hill.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi đến tận khi ý thức của Lâm Thịnh bắt đầu mất dần. Lúc này cậu hiểu, tới lúc rồi.
Cậu gập sách lại, bước xuống, đi ra ngoài và khép chặt hàng rào sắt của sân ngoài, sau đó còn đóng cả cửa thánh điện lại. Điều này giúp cậu cảm thấy an toàn hơn.
Cuối cùng, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trên những chiếc ghế dài được xếp ngay hàng thẳng lối.
Lúc này cậu mới rơi vào trạng thái mất ý thức hoàn toàn.
...
Lâm Thịnh xoay người phát ra tiếng loạt xoạt, sau đó nhảy từ trên giường xuống.
Vừa tỉnh lại, cậu đã thấy trong lòng mình ngập tràn mong đợi.
Lần này cậu liều chết xông lên, một mạch tiến vào trong thành, không ngờ lại tạo ra bước tiến triển có tính đột phá đến thế.
Không ngờ cậu lại dễ dàng tóm gọn Hôi Ấn – hệ thống tu luyện thần kỳ của thánh điện.
Nếu không phải vì thời gian có hạn, cậu còn định vào sâu trong thánh điện rà soát, tìm kiếm.
Nói không chừng còn có thể thu thập vài món đồ tốt như trang bị gì đó.
Ngồi trước bàn đọc sách, Lâm Thịnh giữ mình ở trạng thái bình thản rồi nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghĩ đến ký hiệu Hôi Ấn.
Thật bất ngờ, ký hiệu Hôi Ấn được truyền tụng là có độ khó cực cao và đòi hỏi phải có rất nhiều ý chí lại lập tức hiện lên một cách rõ nét trong đầu cậu.
Phương pháp minh tưởng này của thánh điện cực kì đơn giản.
Đó chính là, sau khi ký hiệu của Hôi Ấn hiện lên rõ ràng trong đầu thì tập trung toàn bộ sự chú ý, nhìn chăm chú vào những nét vẽ trên ký hiệu.
Kế đến, bắt đầu di chuyển sự chú ý vào từng nét một, cứ thế men theo các nét này mà đi đến những nét cuối cùng.
Chỉ cần có thể di chuyển thành công một vòng, là coi như một lần minh tưởng thành công rồi.
Lâm Thịnh không suy nghĩ thêm, bắt đầu tự mình thử.
Trái với những gì cậu nghĩ, làm ký hiệu hiện ra trong đầu thì rất đơn giản, nhưng việc tập trung sự chú ý và chậm dãi di chuyển theo các nét vẽ thì không hề đơn giản chút nào.
Phải mãi đến lần thử thứ ba, cậu mới thành công.
Hơn nữa, dù đã thành công nhưng cậu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt xảy ra. Sau khi hoàn thành xong một vòng, Lâm Thịnh vẫn thấy khó tin, tiếp tục minh tưởng thành công thêm hai lần nữa.
Lúc này, cậu cảm thấy mình đã hao tổn quá nhiều tinh thần, cộng thêm cơn buồn ngủ ập tới nên cậu lại lên giường ngủ tiếp.
Lần này, cậu không tiến vào trong giấc mơ nữa mà ngủ một mạch đến tận khi trời sáng.
Sáng hôm sau, Lâm Thịnh mang theo kiếm trên lưng, một mình rời nhà từ rất sớm, ngồi xe đến trung tâm.
Sau sự việc lần trước, cậu đã âm thầm tự mình lên sẵn kế hoạch khác.
Lần này có thể nhờ ông nội của Russell giúp đỡ vượt qua cửa ải khó nhằn, nhưng còn những lần tiếp theo thì sao? Cũng không thể cứ dựa vào người khác mãi, đúng không?
Cậu hiểu rất rõ tình hình của mình, bởi vì bản thân có được năng lực đi vào trong giấc mơ nên sớm muộn gì cũng phải bước đi trên con đường vô cùng đặc biệt. So với việc ngồi yên chờ phiền phức tới gõ cửa, chi bằng tự mình sớm chuẩn bị trước.
Xe buýt chạy qua từng trạm một, sau khi đổi xe một lần thì cuối cùng Lâm Thịnh cũng nhanh chóng đến được trung tâm Cương Lân.
Cậu bước xuống xe rồi sải chân bước vào cửa chính.
Em gái đứng ở quầy lễ tân lễ phép gật đầu, mỉm cười với cậu.
"Chào buổi sáng thầy Lâm, chúc một ngày tốt lành. Hôm nay thầy tới sớm thế?"
"Ừ, hôm qua khó ngủ nên tới sớm xem thử một chút, mọi người đã tới chưa?" Lâm Thịnh thuận miệng hỏi.
Khoảng thời gian vừa qua, cậu đã quen dần với những người trong trung tâm, nói năng cũng bớt câu nệ hơn.
"Cô Hạ Nhân đã tới rồi, những người khác thì chưa thấy. Thời gian thầy không ở đây, thi thoảng bọn họ mới tới một lần." Em gái lễ tân nhỏ nhẹ đáp lời.
Lâm Thịnh gật đầu, sau đó nhanh chóng lên tầng hai.
Cậu băng qua một dãy các phòng luyện tập, hướng thẳng đến cánh cửa phòng duy nhất đang hé mở, nhanh chóng rẽ phải bước vào.
Hạ Nhân đang đứng sát bên cửa sổ cầm điện thoại di động gọi đi đâu đó.
Thấy Lâm Thịnh bước vào, gương mặt đang tươi cười của cô ngẩn ra. Sau một thoáng giật mình, cô nhanh chóng nói với bên kia thêm mấy câu rồi cúp máy.
"Không phải hôm nay thầy không có tiết à, sao lại tới đây thế này?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Tôi nghĩ ra một chuyện, nhưng mà cần tới sự đồng ý của mấy em." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp lời.
"Là chuyện gì?"
"Tôi muốn mở một câu lạc bộ dạy kỹ năng phòng vệ, đồng thời mở thêm một lớp dạy về cách tự vệ bằng phản đòn." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Kỹ năng phòng vệ?" Hạ Nhân trợn tròn mắt nhìn cậu.