Chiếc xe taxi men theo lối đi, giảm dần tốc độ.
Lúc Lâm Thịnh quay đầu lại, cậu cũng đã nhanh chóng nhìn bao quát được sự việc xảy ra ở hiện trường vụ tai nạn.
Một chiếc xe tải to chất đầy ống thép đâm mạnh vào một chiếc xe con màu đen.
Toàn bộ nửa thân trước của chiếc xe con kia đều bị đè bẹp, trong buồng lái thấp thoáng có máu rỉ ra.
"Xem ra không sống nổi rồi." Tài xế taxi khẽ than thở: "Người lái xe tải không có ở đây, nhất định là đã bỏ chạy rồi. Không biết cảnh sát có bắt được gã không nữa. Thói đời này… Haiz."
"Những chuyện giống như thế này xảy ra rất nhiều sao?" Lâm Thịnh nghe ra có gì đó không đúng từ trong giọng nói của tài xế.
"Rất nhiều." Tài xế đánh tay lái, trả lời: "Tình hình chính trị bất ổn. Bến cảng, biên giới, an ninh trật tự của chúng ta vốn đã không dễ quản lý. Quá nhiều người nước ngoài, nước Tịch Lâm này lại có áp lực lớn…"
"Áp lực lớn?" Lâm Thịnh nghi ngờ hỏi.
"Chính là chuyện mỏ Hồng Vu đấy. Tịch Lâm và Lydum tranh chấp lâu như vậy, mâu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt.
Nghe nói mấy thành phố bến cảng này của chúng ta thường xuyên có gián điệp và thám tử của Lydum trà trộn vào, cứ cách một thời gian là lại bắt được mấy tên."
Bác tài hạ thấp giọng, giải thích.
Lâm Thịnh chỉ biết im lặng.
Đây chính là một nền hòa bình không có bom nguyên tử, chỉ bởi vì một nguồn tài nguyên khoáng sản khổng lồ, quý hiếm mà đã khiến cho hai nước tranh chấp với nhau.
Sở dĩ nền kinh tế và khoa học kỹ thuật của nước Tịch Lâm vẫn luôn không phát triển, thậm chí bây giờ tình hình trong nước cũng ngày càng không yên, nguyên nhân chủ yếu cũng là do thực lực quốc gia không mạnh, tài nguyên trong nước phong phú khiến các quốc gia lớn mạnh khác luôn nhắm vào khoáng sản của Tịch Lâm như một miếng mồi béo bở, cho gián điệp trà trộn vào để áp chế.
Suốt cả quãng đường, bác tài đã nói rất nhiều, không ngừng lo lắng cho đất nước, cho người dân. Cho dù là những vấn đề chính trị nổi cộm hay những chuyện vặt vãnh xung quanh, thì ông cũng đều có thể nói đến mức nước miếng văng tung tóe.
Chỉ chốc lát sau, họ đã tới công viên.
Công viên Thái Hồng lưa thưa vài bóng người. Lâm Thịnh trả tiền rồi xuống xe, nhanh chóng bước đi vào trong công viên Thái Hồng theo con đường quen thuộc.
Cậu đã luyện kiếm ở chỗ này từ rất lâu, cũng sớm tìm được một địa điểm cố định cho mình rồi.
Lần này cậu không mang kiếm tới đây, chủ yếu là vì muốn luyện tập minh tưởng.
Dọc theo con đường đá vụn, cậu rẽ trái rồi lại rẽ phải, chẳng bao lâu sau đã đi vào sâu trong công viên.
Sau đó, cậu lại đi men theo đường mòn giữa hai bồn hoa, rẽ trái rẽ phải một hồi, mãi đến khi tới một khoảng đất trống, không một bóng người thì mới dừng lại.
Bãi cỏ vốn ngay ngắn trên khoảng đất này đã bị giẫm lên nhiều lần đổ rạp xuống. Bãi cỏ này nằm ngay cạnh sông Hoàn Thành cho nên không khí lưu thông khá tốt.
Điều thích hợp nhất là, bên cạnh nơi này còn có một cái đình nhỏ đơn sơ, có thể ngồi nghỉ ngơi trong đó.
Bình thường Lâm Thịnh đều tập luyện ở trên khu đất trống, khi nào mệt mỏi sẽ đi tới đình nhỏ ngồi nghỉ.
Lần này cũng không ngoại lệ. Trước tiên cậu đặt cặp sách lên băng ghế đá ở trong đình, sau đó lại làm sơ qua vài động tác vận động cho nóng người.
Tiếp đến cậu liền đứng bất động, nhắm chặt hai mắt bắt đầu minh tưởng, trong đầu hiện lên ký hiệu Hôi Ấn kia.
Thời tiết hết sức mát mẻ làm người ta cảm thấy sảng khoái. Cậu mặc bộ đồng phục học sinh đứng trên bãi đất trống làm thu hút sự chú ý của vài người qua đường.
Nhưng Lâm Thịnh không để để tâm chuyện đó.
Thứ cậu quan tâm hiện giờ chính là ký hiệu Hôi Ấn, rốt cuộc nó có lợi ích gì.
Chỉ chốc lát sau cậu đã hoàn thành xong một vòng minh tưởng.
Cậu từ từ mở mắt ra, hơi mỏi mệt đi tới đình nhỏ nghỉ ngơi.
"Từ khi lấy được Hôi Ấn, mình đã liên tục rèn luyện rất nhiều ngày rồi, vì sao vẫn không cảm thấy được hiệu quả gì rõ ràng nhỉ?"
Cậu thật sự rất nghi ngờ.
Quả thực cậu vẫn luôn coi trọng ký hiệu Hôi Ấn này, mỗi ngày cậu đều dành khá nhiều thời gian để minh tưởng.
"Đáng tiếc, trong sách truyền thừa lại không ghi chép tác dụng của Hôi Ấn này, chỉ nói đến vài thông tin linh tinh về điều kiện học tập."
"Nhưng nghĩ kĩ lại, sau mấy ngày minh tưởng này, cảm giác lượng kiếm thuật huấn luyện trước đó có vẻ trở nên nhẹ nhàng hơn. Là do mình đã bắt đầu thích ứng, hay là do Hôi Ấn đã phát huy tác dụng nhỉ?"
Cậu hơi nhíu mày, cảm thấy không chắc chắn lắm.
Bởi vì không có thiết bị đo chính xác nên cậu cũng không có cách nào tính toán ra những thay đổi nhỏ trên cơ thể mình.
"Theo tiêu chuẩn của thành Hắc Vũ, hiện giờ mình cũng đã xem như là chiến binh cấp một rồi. Nhưng còn chiến binh cấp hai, thể chất cơ thể mình chắc chắn chưa đạt tới."
Cậu biết rất rõ, tuy rằng lúc trước, ở trong mơ cậu đã giết chết được tên kiếm sĩ thối rữa là chiến binh cấp hai tinh nhuệ.
Nhưng thực chất đó cũng là nhờ cậu dùng tiểu xảo. Cho dù về mặt thể chất của cơ thể hay là kỹ thuật đều kém xa.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu cũng đã nghỉ ngơi đủ. Cậu chống tay vào bên cạnh, chuẩn bị đứng dậy tiếp tục minh tưởng.
Không ngờ tay cậu vừa dùng lực đè lên ghế đá bên cạnh thì đột nhiên lòng bàn tay hơi nhói đau.
"Gì vậy?"
Lâm Thịnh lập tức rụt tay lại, mắt nhìn lên ghế đá.
Trên đó có một cái đinh ghim!
Nó có màu bạc, đầu nhọn hướng lên trên, có một chút rỉ sét ở trên đầu, không biết đã rơi ở chỗ này bao lâu rồi.
Lâm Thịnh vừa nhìn thầy có vết hoen rỉ thì vội vàng giơ tay lên nhìn vào lòng bàn tay một chút.
Điều khiến cậu kinh ngạc là, rõ ràng vừa rồi cậu cảm giác được mình bị đâm, thế nhưng bây giờ trong lòng bàn tay cậu ngay cả một dấu vết bị thương cũng không có?
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Thịnh giật mình, cẩn thận kiểm tra bàn tay mình một lần nữa.
Sau khi xác định không có bất kỳ vết thương nào, cậu lập tức đưa mắt qua nhìn cái đinh ghim kia.
"Lẽ nào?" Cậu bỗng nhiên nghĩ đến một điều quan trọng.
Không chút do dự, cậu nắm chặt nắm tay lại thành quyền, đấm một cú lên trên cột gỗ của đình.
Bụp.
Cột gỗ không nhúc nhích.
Nắm tay của cậu cũng… không đau một chút nào…
"Cảm giác như đeo một đôi găng tay da thật dày vậy." Lâm Thịnh ngạc nhiên sờ lên mặt ngoài của nắm tay.
Bây giờ cậu mới chợt nhận ra, da thịt mình hình như bỗng nhiên thay đổi, dường như nó trở nên cứng chắc, khó bị thương hơn.
Cậu vui mừng đứng dậy chạy ra khỏi đình, lại đấm mạnh một cú vào cái cây to sù sì.
Bụp!
Cái cây to rung lên, vài chiếc lá rơi xuống.
Lâm Thịnh đứng tại chỗ, thu nắm đấm lại rồi nhìn một chút, cú đấm mạnh như vậy nhưng trên nắm tay lại không hề bị đỏ.
"Lực phòng ngự mạnh quá…."
Cậu có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc nắm đấm của cậu đập vào vỏ cây, lực va đập đã hoàn toàn tác động ngược trở lại lên da tay của cậu.
Nhưng kết quả là, mu bàn tay của cậu không đau, mà trên vỏ cây lại có thêm một vết hằn nông. Đó là do vỏ cây khô ở bên ngoài bị nắm đấm đánh bật ra không ít.
"Thử lại một lần nữa!" Lâm Thịnh nhặt một hòn đá dưới đất lên, lật cạnh sắc nhọn của nó lên rồi đập mạnh vào mu bàn tay.
Bụp.
Đầu nhọn của hòn đá bị vỡ.
Lâm Thịnh giơ mu bàn tay lên, không có cảm giác đau đớn, hình như ngay cả xương cốt cũng được thứ gì đó bảo vệ.
Trên mu bàn tay cũng chỉ có thêm một đốm trắng do vụn đá để lại.
"Lực phòng ngự này… thật khó tưởng tượng! Mình mới minh tưởng trong vài ngày, thế mà…"
Lâm Thịnh chấn động trong lòng.
Bây giờ cậu mới hiểu ra một chút tại sao nó lại được gọi là Công Sự.
Vì quá đỗi vui mừng, cậu cũng không còn tâm trạng để tiếp tục tập luyện nữa. Cậu nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, đeo cặp sách lên, rời khỏi khu đất trống, sau đó mua một con dao nhỏ trong quán bán đồ vặt gần công viên.
Rồi cậu lại mau chóng trở về bãi đất trống.
Xoẹt, cậu rút con dao nhỏ ra.
Con dao này thường được dùng để gọt hoa quả, chỉ dài bằng bàn tay, còn chiều rộng chỉ bằng một đốt ngón tay.
Lâm Thịnh nắm chặt chuôi dao, hướng về phía bàn tay mình, trước tiên là nhẹ nhàng đâm xuống.
Không đau, không ngứa, da thịt không có chút phản ứng nào.
Sau đó, cậu bắt đầu tăng lực, lại đâm xuống.
Hơi ngứa một chút.
Cậu lại dùng thêm lực, gần như sử dụng đến bảy tám phần sức lực.
Mũi dao mạnh mẽ đâm xoẹt một cái vào lòng bàn tay.
Lần này Lâm Thịnh mới cảm thấy đau.
Cậu cầm con dao lên, nhìn thấy trong lòng bàn tay có một vết thương rất rất nhỏ đang rỉ máu.
"Hiệu quả này oách quá!"
Lâm Thịnh chấn động trong lòng.
Đây chính là dao, hơn nữa cậu còn dùng đến bảy tám phần sức lực mà đâm xuống, nếu là người bình thường, một nhát dao như vậy chắc là đâm xuyên qua gần nửa bàn tay rồi.
Phải biết rằng, dẫu sao trong khoảng thời gian luyện tập này, mỗi ngày cậu đều cầm thanh kiếm kim loại nặng hai cân rưỡi mà khua múa, sức lực không tăng lên mới là lạ.