Sương mù mờ mịt bao phủ khắp xung quanh trang viên.
Lâm Thịnh cầm thanh kiếm đen, chậm rãi đi dọc theo phía bên phải của lối đi dành cho xe ngựa, một mạch tiến về phía trước.
Thỉnh thoảng chân cậu giẫm phải đá vụn và rễ cỏ khô, phát ra âm thanh sột soạt nho nhỏ.
Ở hai bên, từng đợt tiếng lá cây lay động cũng theo gió truyền tới.
Lâm Thịnh đưa mắt liếc nhìn xung quanh. Hai bên đều là rừng rậm u tối, những cành cây đen nhánh không ngừng đong đưa, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó từ trong bóng tối lao ra.
Ngay phía trước, có một cột đèn đường lẻ loi đứng sừng sững ở ngã ba hình chữ Y, trên cột đèn có treo ngọn đèn dầu màu đen đang lắc lư.
Dưới ngọn đèn dầu là hai thi thể khô quắt đen xì đang tựa lưng vào nhau, đầu nghiêng sang một bên tựa vào cột đèn.
Trên người bọn họ mặc quần áo màu đen, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ có mái tóc màu trắng rối tung giống như cỏ dại phủ lên đầu.
Lâm Thịnh khẽ dừng lại rồi cầm kiếm từ từ đi về phía trước.
Xung quanh đèn đường là một khoảng trống mênh mông, gió thổi vù vù.
Càng đến gần, Lâm Thịnh càng có cảm giác hiu quạnh khó hiểu. Giống như một mình đang đứng ở ngay chính giữa sân bóng rộng lớn, xung quanh không một bóng người.
"Chỗ này cách trang viên ít nhất cũng phải bốn, năm trăm mét, chắc mình sẽ không gặp lại con quái vật đã từng giết mình lần đó chứ?"
Lâm Thịnh biết rất rõ khả năng của mình, cậu quả thực không thể nào sánh kịp với tốc độ và sức mạnh của con quái vật kia.
Mặc dù cậu bây giờ đã lấy được một phần ký ức của Ravel, nhưng sức mạnh thực sự vẫn còn rất yếu.
Thứ nhất, tố chất cơ thể cậu không hề thay đổi, tốc độ và sức lực vẫn như cũ.
Thứ hai, thứ mà cậu lấy được từ Ravel chẳng qua cũng chỉ là những mảnh vụn ký ức, cậu chỉ mới nắm vững được một kỹ thuật đâm thẳng, mà đó lại là chiêu thức cơ bản nhất trong những chiêu cơ bản.
"Bàn về sức mạnh thật sự, nếu bản thân sống dưới thời của Ravel thì có lẽ ngay cả vị trí chiến sĩ dự bị đạt tiêu chuẩn mình cũng không đạt được." Lâm Thịnh cười khổ trong lòng.
Nhưng khi vừa nghĩ đến việc tự mình giết chết quái vật chắc sẽ giúp mình lấy được những mảnh ký ức, trong lòng cậu lại tràn đầy mong đợi.
Cậu cầm kiếm, hết sức cảnh giác bước từng bước, từ từ đến gần.
Cho đến khi còn cách thi thể chưa đến một mét.
Lâm Thịnh dùng mũi kiếm chọc chọc vào cánh tay của bọn họ.
Bịch.
Bỗng một thi thể ngã vật ra đất, cái đầu rời khỏi cổ lăn lông lốc đi, để lộ ra một con dao găm được hắn giấu trong ngực.
"Chết thật rồi sao?" Lâm Thịnh khẽ nheo mắt lại, dùng mũi kiếm khều khều con dao găm đó.
Chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, con dao găm liền rớt ra ngoài, rơi trên mặt đất ở bên cạnh.
Khè…
Bỗng nhiên một loạt âm thanh khè khè quen thuộc từ phía bên phải Lâm Thịnh truyền tới.
Cậu vội mở to hai mắt, lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ trong bóng tối, một con quái vật cầm theo kiếm đen trên tay phải đang bước từng bước khập khiễng đến gần cậu.
Trên đầu hắn quấn chiếc khăn màu trắng, có vài vết máu thấm ra. Phần da lộ ra trên cổ và trên cánh tay cũng mọc đầy mụn mủ thối rữa.
"Lại nữa rồi…" Lâm Thịnh nắm chặt thanh kiếm đen, tập trung tinh thần chống đỡ.
Có được phần ký ức không hoàn chỉnh của Ravel, cậu cảm thấy mình có thể thử giao chiến chính diện cùng con quái vật này một lần xem sao.
"Đánh lén cũng không thể giải quyết được vấn đề. Sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với hoàn cảnh ngặt nghèo này." Lâm Thịnh bình tĩnh lại, hai tay cầm kiếm chậm rãi nâng lên cao, dựng thẳng bên tai.
Khè…
Kiếm sĩ thối rữa tới càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Tinh thần Lâm Thịnh càng thêm tập trung.
Vù vù…
Bỗng một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
Trong chớp mắt cậu liền bổ kiếm xuống dưới, thanh kiếm đen vạch vào không trung, sắc bén xé gió tạo ra âm thanh vun vút, chém thẳng vào cổ kiếm sĩ thối rữa.
Nếu như nhát kiếm này chém trúng, nhất định có thể tạo thành một đòn chí mạng. Mặc dù sức mạnh của kiếm sĩ thối rữa rất lớn, kiếm thuật cũng ổn, nhưng thân thể lại thối rữa, cực kì yếu ớt. Một khi bị đánh trúng, về cơ bản không thể cứu được.
Kiếm sĩ thối rữa kia cũng không ngồi yên chờ chết, kiếm đen trong tay hắn bỗng vung lên, vạch thành một đường vòng cung, đâm vào lưỡi kiếm của Lâm Thịnh.
Keng.
Kiếm của Lâm Thịnh bị đẩy ra phía ngoài, lúc này ký ức chiến đấu của Ravel bắt đầu phát huy tác dụng.
Cậu thuận thế lùi về phía bên phải, tránh khỏi đòn tấn công tiếp theo của kiếm sĩ thối rữa.
"Chết đi."
Hai tay cậu cầm chặt kiếm, thuận thế chém xuống dưới, định cắt đứt cổ tay đối phương.
Keng.
Âm thanh keng keng lại vang lên, nhát kiếm này lại lần nữa bị kiếm sĩ thối rữa dùng phần quai bảo vệ trên chuôi kiếm chống đỡ được.
Hai người cùng giật lùi về phía sau.
Chưa đầy một giây sau, Lâm Thịnh lại nhào lên, thanh kiếm trong tay tựa như một con rắn đen, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực kiếm sĩ thối rữa.
Keng.
Chiêu này lại một lần nữa bị cản phá.
Cậu lại lùi về phía sau vài bước.
Hai người mặt đối mặt, trở về thế giằng co.
Loại kiếm thuật cổ như kiếm thuật Nạp Khê này chính là như vậy. Thời cơ, góc độ, tốc độ, khoảng cách… đều rất quan trọng và một khi khả năng của đôi bên trên những phương diện này đều không chênh lệch nhau nhiều, thế giằng co sẽ xuất hiện.
Những âm thanh chói tai liên tiếp không ngừng truyền đi. Xa xa thấp thoáng có tiếng khè khè lại gần.
Lâm Thịnh lại giao tranh với kiếm sĩ thối rữa một hồi. Thứ ở trước mặt này và Ravel hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.
Tính công kích của người này không mạnh, nhưng khả năng phòng thủ lại rất cao. Cậu tấn công liên tục mấy lần nhưng đều bị đối phương đỡ được chính xác.
Phù… phù… phù…
Lâm Thịnh thở hổn hển, sức lực của cậu sắp cạn kiệt rồi.
Mặc dù đã rèn luyện mấy tuần liên tục, nhưng thực chất cậu vẫn chỉ là một cậu học sinh cấp ba hiếm mới được tập luyện.
Có thể giao đấu với kiếm sĩ thối rữa lâu như vậy cũng có thể coi là xuất sắc rồi.
Mỗi lần kiếm va vào nhau, cậu đều cảm thấy hai cánh tay mình như tê dại, cần phải dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng giữ vững thanh kiếm không bị tuột khỏi tay.
Còn kiếm sĩ thối rữa kia vẫn chỉ vẻn vẹn dùng một tay xuất kiếm.
Điều này cho thấy sức lực giữa cậu và đối phương chênh lệch rất lớn.
"Đủ rồi…!" Lâm Thịnh cảm giác mồ hôi đang theo trán cùng hai bên tóc mai ồ ạt chảy xuống, thân thể giống như chiếc quạt thông gió sắp hỏng, liều mạng hướng ra bên ngoài hít lấy chút không khí tươi mới.
Đến bây giờ, cảm nhận của cậu trong giấc mơ này và ngoài đời thực không khác nhau là bao.
Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được gió lạnh đang thổi trên da mình, khiến cho từng đợt da gà nổi lên.
"Nhất định phải mau chóng giải quyết! Không thì trước hết nên rút lui!" Trong lòng âm thầm quyết định, Lâm Thịnh cẩn thận nhìn chằm chằm vào kiếm sĩ thối rữa, sau đó khóe mắt liếc nhìn mặt đất ở xung quanh.
Chẳng mấy chốc, một kế hoạch sơ lược xuất hiện trong đầu.
Cậu lại nhào qua lần nữa, thanh kiếm đen đâm thẳng vào ngực đối phương.
Kiếm sĩ thối rữa nhanh chóng ngăn cản rồi phản công lại. Hai người tới tới lui lui, từ từ thay đổi phương hướng, chẳng mấy chốc đã đi đến khu vực mà ánh sáng còn mờ tối hơn trước.
Phịch!
Lâm Thịnh bỗng nhiên lùi về phía sau, xoay người bỏ chạy.
Kiếm sĩ thối rữa kia khẽ sửng sốt một chút, sau đó lập tức kịp phản ứng, đuổi theo sát nút. Nhưng nó lại không trông thấy tảng đá sắc nhọn lồi ra trên mặt đất ở ngay dưới chân mình.
Huỵch! Kiếm sĩ thối rữa vấp phải hòn đá, thân thể lảo đảo. Khi hắn vừa định lấy lại thăng bằng thì liền trông thấy phía trước có một thanh kiếm đang bổ thẳng xuống đầu.
Không biết Lâm Thịnh đã quay lại từ lúc nào. Hai tay cậu nắm chặt thanh kiếm, dũng mãnh ra sức chém xuống.
Phập!
Trong bóng đêm, đầu của kiếm sĩ thối rữa giống như một quả dưa hấu bị kiếm đen mạnh mẽ chém vào đến một phần ba mới dừng lại.
Hai chân cậu dồn sức ép xuống nhưng vẫn không thể nào chia đối phương thành hai.
"Đều là gạt người!" Đầu cậu đầy mồ hôi, thở hổn hển.
"Xem ra xương sọ người cứng hơn rất nhiều so với những chỗ khác. Mấy cảnh gì mà chỉ cần một đao nhẹ nhàng là đã có thể bổ đôi cơ thể ra, rõ ràng là trò đùa gạt người."
Cậu dùng hết sức lực toàn thân mới chỉ chém được một phần ba, mà tự cậu cảm thấy một kiếm này đã thực sự quá ngầu rồi.
Góc độ và tốc độ đều hoàn hảo không chút sơ hở, hơn nữa bản thân kiếm cũng sắc bén lạ thường.
Nhưng vẫn chỉ có kết quả này.