Chereads / Triệu Hoán Mộng Yểm / Chapter 25 - Chương 25

Chapter 25 - Chương 25

"Đúng thế, chính là chuyện đấy. Lúc đó chắc thầy không biết, toàn bộ lực lượng của Cục Cảnh sát thành phố đều được điều đi, chưa kể còn có mấy chiếc xe của bộ đội đóng quân đi ra đi vào nữa." Vừa nhắc đến chuyện này, Russell liền lấy lại tinh thần.

"Không phải là giết người cướp của à?" Lâm Thịnh hỏi vu vơ.

"Ai mà biết được, nói thế chỉ để cho bọn ngốc nghe thôi!" Russell giễu cợt: "Án giết người cướp của mà có thể điều đi nhiều người như thế, lại còn làm ầm ĩ lâu như vậy ư?"

"Cũng đúng." Lâm Thịnh gật đầu.

"Thôi bỏ đi, tập trung luyện kiếm, những chuyện đấy không liên quan gì đến chúng ta. Nào nào, chỉ em luyện đi thầy." Russell hét lên.

Lâm Thịnh cũng gật đầu rồi bắt đầu tấn công Russell.

Cái tên này chỉ đơn thuần chú trọng hình thức, vừa xông lên là tung ra đủ loại động tác rối rắm, chỉ muốn tấn công sao cho thật đẹp thật thần thái.

Ban đầu, Lâm Thịnh còn sửa cho Russell năm sáu chiêu cơ bản. Chỉ có điều lúc sửa động tác cho Russell, trong đầu cậu chỉ luẩn quẩn những lời mà cô gái đẩy xe bán nước kia nói.

"Trước đó tôi có đẩy xe đi qua một lần, trên mặt đất, chậc chậc, toàn là máu! Cảm giác giống như bị ngược đãi vậy!"

Lại còn cả những lời Russell nói vừa nãy nữa.

"Thời gian gần đây, ba mình không cho phép mình ra ngoài chơi, dã ngoại hay gì cũng phải hạn chế."

Không chỉ người nhà cậu ta mà người nhà của Hạ Nhân cũng nói như thế. Rõ ràng là họ đều đang lo lắng rằng vụ án giết người cướp của này sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Russell và Hạ Nhân.

"Đúng rồi." Tập được một lúc thì Russell ở phía đối diện lại nói: "Thầy Lâm, thầy theo phái thực chiến phải không?"

"Phái thực chiến ư? Tôi không hiểu." Lâm Thịnh lộ ra vẻ hoài nghi.

"Kiếm thuật Nạp Khê mà chúng ta luyện thường chia làm hai trường phái chính, một là đẹp mắt, hai là thực chiến. Trần Hoan kia chính là người thuộc phái thực chiến." Russell giải thích.

"Hay là thầy Lâm dạy cho em hai chiêu thức vừa đẹp vừa thực dụng được không?" Cậu ta cười đùa hí hửng.

"Không có chiêu thức như thế." Lâm Thịnh lắc đầu.

Cậu được thừa hưởng một ít ký ức kiếm thuật của Ravel và tên lính đánh thuê kia.

Nhưng hai người này, một người là lính già trên chiến trường, một người là lính đánh thuê tự do. Con đường kiếm thuật mà hai người này theo đuổi đương nhiên đều lấy tính thực dụng làm nòng cốt.

"Thế thì chả có gì thú vị cả." Russell vung kiếm phàn nàn.

"Thật sự không có hả thầy Lâm?" Hạ Nhân đứng bên cạnh cũng lên tiếng, giọng có vẻ không cam tâm lắm.

Lâm Thịnh suy nghĩ một chút.

"Chắc là loại kiếm thuật đó có tồn tại, nhưng tôi không biết."

"Các cậu nghĩ gì thế hả, có một bậc thầy tài giỏi thế này dạy dỗ là đủ rồi, lại còn được voi đòi tiên nữa." Vẻ mặt Madiel khó hiểu.

"Học kiếm mà không thể ra vẻ một tí thì học làm gì chứ?" Russell dang tay, mặt nhăn nhó như thể bị đau "trứng".

"Tớ cũng học vì nó đẹp mắt, nếu không đẹp thì chả còn gì thú vị nữa." Hạ Nhân cũng gật đầu đồng ý.

Lâm Thịnh im lặng nhìn hai người rồi lại liếc nhìn Madiel cũng có vẻ hơi dao động bên cạnh, bỗng dưng cậu cảm thấy lòng mình thật là mệt mỏi.

Quả nhiên đều là con cái nhà giàu, muốn gì được nấy, vừa mới bắt đầu học chưa được bao lâu mà đã chán rồi.

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao ở đây không có lấy nổi một người huấn luyện viên. Nguyên nhân cơ bản nhất chắc là vì những huấn luyện viên đấy cũng không có cách nào để dạy nổi ba người này.

Nhưng cậu cũng không muốn để mất công việc lương cao vừa mới đến tay này nhanh như thế.

Lâm Thịnh suy nghĩ một lúc, sau đó có vẻ chần chừ, nói: "Học xong thì chắc có thể dùng để phòng thân?"

"Phòng thân ư?"

Cả ba người đều quay sang nhìn chằm chằm cậu, bỗng nhiên cả đám đều bị thu hút bởi câu nói này.

"Chỉ nội mang theo một thanh kiếm to như thế là đã phiền phức lắm rồi. Nhỡ gặp chuyện gì không hay, người ta dùng súng bắn chẳng nhẽ còn phải chờ thầy rút kiếm ra để chống cự ư?" Hạ Nhân lắc đầu.

Nhà cô kinh doanh vũ khí, về mặt này cô đã quen thuộc hơn bất cứ ai.

"Dù sao thì không phải ai cũng có súng mà? Chắc chắn sẽ có lúc không dùng súng." Lâm Thịnh nói một câu.

"Còn về phần rút kiếm ra quá chậm, thế em cứ thử một chút xem?" Cậu nói với vẻ bình tĩnh.

"Thử thật ạ?" Russell phấn chấn: "Trước đây em đã từng học cách phòng vệ chuyên nghiệp bằng dao găm. Đây chính là môn võ phòng vệ đặc biệt trong phạm vi cách người khoảng hai mét! Hay là chúng ta luyện tập với nhau một chút đi thầy?"

Lâm Thịnh biết rằng, nếu như lần này cậu không thể hiện được giá trị của bản thân thì e là chỉ mấy hôm nữa, mấy đứa trẻ con nhà giàu này sẽ tìm lý do để đuổi cậu. Bây giờ, cậu vẫn chưa muốn mất công việc lương cao này.

"Được."

Cậu cũng muốn thử xem trình độ thực chiến thực sự của bản thân như thế nào. Trước đây cậu chỉ được chiến đấu trong mơ với mấy tay kiếm sĩ thối rữa, bây giờ đang ở thế giới thực nên chắc là cậu có thể xác định chính xác được trình độ của bản thân mình đến đâu.

Hai người bên này vừa quyết định thì ở bên kia, Hạ Nhân và Madiel liền lập tức hưng phấn, vui vẻ trở lại.

Lâm Thịnh vẫn tiếp tục dùng kiếm, cậu thay một bộ đồ bảo vệ và đội mũ giáp để tránh bị đâm trúng.

Russell đổi sang một chiếc dao găm, còn thì vẫn mặc bộ quần áo bảo vệ ban nãy.

Hai người đứng đối diện nhau ở chính giữa phòng tập.

"Thầy Lâm, em nhắc nhở thầy một câu, khả năng của Russell thực sự không phải nói khoác đâu. Nhà cậu ấy chuyên mời những sĩ quan đặc chủng đã xuất ngũ đến dạy cậu ấy đấy." Hạ Nhân lại nghiêm túc nhắc nhở lần nữa.

"Cảm ơn em, không sao đâu." Lâm Thịnh gật đầu, sau đó cậu kéo tấm che mặt xuống, tỏ ý có thể bắt đầu rồi.

Russell cũng thu lại nụ cười dở trên môi, cậu ta rút dao găm ra sau đó trở tay giấu vào trong tay áo.

Hai người đứng cách nhau hai mét. Ở khoảng cách này, Lâm Thịnh có rút kiếm cũng không kịp. Chỉ cần nhào tới là có thể dễ dàng đâm một nhát dao vào giữa ngực cậu.

Hai người còn lại trong phòng tập không khỏi căng thẳng đến mức gần như ngừng thở, làm như bản thân mình đang là người chiến đấu chứ không phải đứng quan sát nữa.

"Trong kiếm thuật Nạp Khê, thắng hay bại chủ yếu được quyết định chỉ trong nháy mắt. Trừ khi sức mạnh của hai bên ngang nhau, nếu không thì trận đấu sẽ không kéo dài quá lâu." Hạ Nhân nói nhỏ giọng.

"Bây giờ để xem thầy Lâm đối phó thế..." Keng!!!

Chỉ trong nháy mắt, một tiếng keng vô cùng chói tai vang lên.

Cả người Russell bay mạnh ra ngoài rồi sau đó ngã xuống đất trước mặt Lâm Thịnh. Con dao găm trong tay rơi tuột xuống.

Gương mặt Lâm Thịnh không cảm xúc, cậu lẳng lặng nhìn xuống Russell. Thanh kiếm trong tay cậu thõng xuống ngay bên người trông hết sức tự nhiên.

"Chuyện... Chuyện gì thế?" Madiel ngơ ngác.

"Không... biết..." Hạ Nhân cũng không hề nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Russell ở dưới đất mặt đỏ bừng bừng nhặt con dao găm lên, sau đó xoay người đứng dậy. Thân hình khỏe mạnh của cậu ta cầm con dao găm đâm về phía thắt lưng của Lâm Thịnh.

Keng!!!

Ánh sáng bạc lóe lên.

Russell lại ngã xuống, nằm ngửa dưới đất.

Hai người kia còn chưa kịp lên tiếng thì cậu ta đã gầm lên một tiếng như dã thú, sau đó lại đứng dậy lao về phía Lâm Thịnh.

Keng!!!

Lại một luồng sáng lóe lên.

Bịch.

Không hề bất ngờ chút nào, Russell lại bay ra ngoài, con dao găm trong tay đâm vào chiếc đệm dưới mặt đất làm nó thủng một lỗ lớn.

Cậu ta chật vật muốn đứng lên nhưng vì vừa bị ngã mạnh mấy lần liên tục nên khó mà cầm cự nổi nữa.

Lâm Thịnh vung thanh kiếm dài, bình tĩnh bước về phía trước.

Xẹt.

Mũi kiếm lập tức dừng ngay trước cổ họng của Russell.

Mũi kiếm bạc sáng loáng như mặt gương, phản chiếu sự ngạc nhiên, khó hiểu cộng thêm cả nét xấu hổ trên gương mặt Russell.

"Muốn học không?"

Cổ họng của Russell khẽ rung rung.

Từ lúc thành lập câu lạc bộ này đến bây giờ, nhà Russell đã mời mười mấy vị huấn luyện viên đến dạy, tất cả đều là những bậc thầy rất giỏi về kiếm thuật Nạp Khê.

Thế nhưng chưa từng có ai khiến cậu ta có cảm giác bị đe dọa một cách mãnh liệt và chân thật như người trước mặt.

Cái cảm giác này...

"Quả thật là... ngầu quá đi!!!" Cậu ta bỗng nhiên gào ầm lên, không thể kiềm chế nổi mà bật cười ha hả.

Madiel và Hạ Nhân đứng bên cạnh cũng cùng lúc cười ầm lên.

Lâm Thịnh thu kiếm lại rồi liếc nhìn ba người kia chẳng hiểu sao lại kích động, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có phần bất lực.