Lâm Thịnh vẫn đứng lặng người trước khe hở trên bức tường, không hề nhúc nhích.
Trong giấc mơ, khung cảnh phòng bếp thỉnh thoảng lại nhòe đi rồi hiện rõ trở lại. Cảnh vật nửa thực nửa ảo, nửa tĩnh nửa động.
Không biết đã qua bao lâu. Mười giây? Hai mươi giây?
Trong giấc mộng này cậu dường như mất dần khái niệm về thời gian.
Lâm Thịnh chậm chạp nhấc chân tiến dần từng bước về phía khe hở trước mặt.
"Chỗ hở này... Chắc có liên quan mật thiết đến những cơn ác mộng gần đây của mình. Chắc chắn là như vậy rồi."
Lâm Thịnh tự mình suy đoán.
"Cảm giác luồng không khí toát ra từ nơi này giống hệt với những cơn ác mộng dai dẳng đeo đuổi trước đây. Đúng vậy, cảm giác hoàn toàn giống nhau!"
Cậu vẫn đứng nguyên trước khe hở, toàn thân không lạnh mà run lên bần bật. Cậu cảm thấy cơ thể mình cứng ngắc như đá, cứ chôn chân tại chỗ. Cái cảm giác này cũng giống y như ở trong cơn ác mộng kia.
"Mình nhất định phải vào đó xem thử mới được."
Lâm Thịnh hơi khựng lại một chút rồi quyết định. Dẫu sao đây cũng chỉ là mơ, chắc chắn không chết được. Lúc này, lòng hiếu kỳ trong cậu dâng lên xóa tan nỗi sợ hãi ít ỏi còn sót lại.
Sau khi đã bình ổn tâm trạng, cậu chậm chạp nhấc chân lên bước từng bước tiến lại gần khe hở trước mặt hơn.
Vù...
Chỉ vừa mới đưa đầu qua cái khe, Lâm Thịnh đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đến lạ, giống như toàn bộ cơ thể cậu được người ta đem ngâm vào trong nước đá, buốt giá đến tận xương tủy.
Mở ra trước mắt cậu là một màu đen tuyền tối tăm, gió vù vù gào thét bên tai Lâm Thịnh.
Không tới ba giây sau, hai mắt Lâm Thịnh đột nhiên ngời sáng.
Cảm giác lạnh lẽo trên người từ từ tan dần, tuy vẫn còn lạnh đôi chút nhưng không đáng kể, cậu hoàn toàn có thể tự tin chống đỡ.
Trước mắt cậu, một căn phòng khách hiện ra. Nó được thiết kế theo phong cách châu Âu, dưới sàn được lát bằng những tảng đá màu xám đen.
Chỗ cậu đang đứng là phía trước của căn phòng khách hình chữ nhật.
Cậu đưa mắt nhìn sang phía bên tay trái, một chiếc lò sưởi màu đỏ gạch xem chừng đã cũ nát lắm rồi. Phía trên lò sưởi có bày ảnh chân dung của một người con trai gương mặt nghiêm trang cùng với mái tóc xoăn bồng bềnh.
Lâm Thịnh không nhịn được, bước đến chạm vào bức ảnh. Cảm giác rất cứng cáp, lạnh lẽo và trơn tuột.
"!?" Cậu hoảng sợ vội vàng rụt ngón tay lại.
"Cảm giác rõ ràng này... So với lúc trước mạnh mẽ, chân thực hơn rất nhiều, giống như đây là thực..."
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi vội vàng ngoái đầu lại nhìn ra phía sau lưng mình.
Cái khe trên tường cậu vừa bước vào vẫn ở đó, nhưng dùng mắt thường cậu cũng có thể dễ dàng nhận ra, nó đang thu nhỏ lại và chầm chậm biến mất dần khỏi mắt Lâm Thịnh.
Qua khe hở, cậu loáng thoáng thấy được hình ảnh phòng bếp nho nhỏ nhà mình.
Chẳng chờ Lâm Thịnh kịp phản ứng lại, khe hở đã đẩy nhanh tốc độ, nhỏ dần nhỏ dần, nhỏ mãi và trong chớp mắt đã biến mất hoàn toàn, không để lại chút dấu tích.
...
Lâm Thịnh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, rõ ràng cậu cảm giác như mình vẫn còn đang ở trong mộng, thế nhưng...
Cậu cúi đầu, nhìn thấy trong không khí xung quanh mình đột nhiên có một luồng khí đen mỏng manh như sợi tơ vây lấy cậu, không ngừng xuyên qua làn da, chui sâu vào cơ thể cậu.
Cậu cảm giác như mình đang bị chỗ này thu nạp, bị lây nhiễm trầm trọng.
Cảm giác này thật kỳ quái.
Cậu dường như cảm thấy mình có thể đứng ở đây một khoảng thời gian lâu thật lâu.
Đó là cảm giác hình thành từ bản năng, một loại bản năng không biết xuất hiện từ đâu.
Ở đây dường như mang đến cho cậu một cảm giác an toàn khó hiểu.
Sau khi đã trấn tĩnh bản thân, Lâm Thịnh ngẩng đầu chăm chú quan sát, dò xét toàn bộ gian phòng khách.
Chính giữa đại sảnh hình chữ nhật có bày một chiếc bàn tiệc phủ khăn trắng, trên tấm vải trắng lại loang đầy những vết bẩn màu đỏ sậm, trông đầy u ám. Mọi thứ dường như đã bị tàn phá không ít và mang đầy nét cổ kính xưa cũ.
Một màu đen pha với chút vàng chiếu xuống mặt đá lát dưới chân. Tuy cậu không thể gọi tên loại đá này nhưng cũng dễ dàng cảm nhận độ cứng cáp, rắn chắc của nó.
Phía trên đầu Lâm Thịnh là trần nhà được phủ một lớp sơn vàng nhạt, mười sáu cây nến trắng cháy dở được để trên đế nến có hình cánh hoa màu đen, được bày thẳng hàng thẳng lối thành hình cánh hoa và không được thắp lên.
Một bên đại sảnh là những cánh cửa sổ hình chữ nhật lớn, một bên là các vách tường mà người ta treo đầy những bức tranh màu vàng nhạt.
Lâm Thịnh sững người một chút rồi cũng từ từ rảo bước hướng về chỗ cửa sổ.
Sau khi đã đến được chỗ cửa sổ, cậu chậm rãi dùng tay vén tấm rèm màu xám đen đang buông rũ trên cửa, từ từ ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài qua một lớp kính.
Ngoài cửa sổ vẫn là vẻ u ám, ảm đạm, nhưng vẫn có thể thấy vài cái cây trụi lá đang đung đưa dữ dội theo gió, còn cảnh vật xa xăm phía sau bức tường vẫn chỉ có một màu đen kìn kịt.
Cậu yên lặng bỏ tấm rèm trên tay xuống, xoay người đi đến nơi mà bức tường treo kín đủ các loại tranh sơn dầu.
Tuy nhiên các bức tranh ấy đều rất mờ, cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhận ra bức nào vẽ người, bức nào vẽ cảnh.
"Giống hệt với những giấc mơ trước, chỉ cần tập trung vào những chi tiết nhỏ là tất cả sẽ trở nên mơ hồ." Lâm Thịnh cũng yên tâm hơn phần nào .
Nhận ra sự giống nhau của nơi này và giấc mơ trước đó đã khiến cho tâm trạng cậu mau chóng ổn định trở lại.
Cậu sờ thử mặt ngoài bức tranh treo, vẫn là cảm giác ấy, hoàn toàn không có cảm nhận gì, giống như bị đeo vào một đôi găng tay bông thật dày.
Cậu hết sức kiên nhẫn, chậm rãi thử từng bức từng bức một trong phòng, mãi lâu sau mới lùi lại một bước, quay đầu nhìn ra phía đại sảnh.
Ở một góc đại sảnh được bố trí một cánh cửa gỗ, có lẽ dùng để thông với các căn phòng khác.
Lâm Thịnh bước nhanh đến trước cánh cửa gỗ, tay nắm chặt lấy tay cầm được điêu khắc đầu ngựa đen, nhẹ nhàng mở cánh cửa.
Lách cách.
Tiếng mở cửa vang lên rất nhỏ, cậu chậm chạp đi qua căn phòng kế bên.
Trước cửa gian phòng có treo một tấm màn điểm xuyết những đường nét hoa văn có phần u ám. Lúc này, tấm màn đang được vén lên bởi các chốt cài, tạo thành hình chữ bát (八), lộ ra cảnh vật bên trong căn phòng.
Đối diện với cửa phòng là hai giá sách lớn màu đỏ sậm, trên đó vô số sách vở đủ loại được bày gọn gàng, ngăn nắp.
"Có lẽ đây là phòng sách." Lâm Thịnh thầm suy đoán.
Cậu dừng lại ngay đó mà không tiếp tục bước vào. Dựa theo kinh nghiệm nằm mơ suốt thời gian vừa rồi, chắc chắn 100% sách vở trong thư phòng này không thể xem được vì mọi thứ chỉ là một màn mờ mịt mơ hồ. Nếu đã như vậy, chi bằng cậu tới thử phòng khác tìm xem có điều gì mới lạ hơn không.
Lâm Thịnh quay người trở lại đại sảnh.
Cậu cứ đi một vòng ở khu vực đại sảnh, rất nhanh chóng tìm ra được một cánh cửa khác. Lần này cửa ra dẫn tới phòng ngủ.
Lâm Thịnh dạo một vòng trong phòng ngủ, phát hiện không có gì đáng chú ý nên lại một lần nữa quyết định quay trở lại đại sảnh.
Rất nhanh sau đó, cậu lại phát hiện được lối đi dẫn xuống tầng hầm nằm ở góc đại sảnh. Trong hầm này chứa toàn là rượu, thậm chí cậu còn phát hiện một thùng lớn rượu có màu đỏ sậm. Không khí trong hầm nồng nặc mùi rượu.
Lòng vòng một hồi, cuối cùng cậu cũng đại khái đoán ra tình trạng của nơi này.
"Đây có lẽ là một trang viên cổ được thiết kế theo kiến trúc châu Âu."
Lâm Thịnh lại một lần nữa về lại đại sảnh, lúc này cậu cảm thấy mình chắc sắp tỉnh lại.
Bình thường những người nằm mơ sẽ luôn có dự cảm lúc nào bản thân sẽ tỉnh giấc, thoát khỏi cơn mộng mị.
"Tranh thủ chút thời gian thừa còn lại, nhanh chóng khám phá qua cái phòng sách lúc nãy xem sao."
Nghĩ là làm, cậu không hề do dự sải bước thẳng từ đại sảnh đến phòng sách.
Lúc này cậu đã vào trong phòng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Lâm Thịnh là chiếc bàn thấp được làm từ gỗ lim chắc chắn ở ngay giữa phòng, bên trên mặt bàn là những chồng sách vở xam xám đã bạc màu.
Ngay sát bên chồng sách là một cái giá cắm nến đã ngả màu cũ kĩ, cạnh bên đó là một quyển sách đang đọc dở dang vẫn còn lật mở. Cuốn sách này có kích thước không hề nhỏ.
Cậu tò mò bước lại gần chỗ đó, nhìn chăm chú vào trang sách đang mở rộng. Trên sách viết chi chít chằng chịt những con chữ nhỏ li ti, tất cả đều vô cùng rõ ràng, sắc nét, chỉ tiếc là cậu đọc không hiểu nó viết gì.
"Tại sao lại có thể rõ ràng như thế chứ?" Lâm Thịnh nghĩ mãi không thông.
Sau khi nhìn lướt qua quyển sách đặt trên bàn, cậu tiếp tục hướng sự chú ý đến những quyển khác còn đang nằm trên giá.
Trên giá bày không biết bao nhiêu là sách, to nhỏ dày mỏng, loại nào cũng có.
Cậu tùy tiện rút xuống một quyển, mở ra xem thử. Bên trong vẫn là những chữ cái nhỏ li ti chằng chịt, cậu hoàn toàn không đọc nổi.
"Những chữ này không giống với chữ Tịch Lâm* có vẻ như đây là chữ Rune cổ (**)..." Lâm Thịnh cau mày, loại chữ này cậu đã được nhìn thấy qua một chương trình truyền hình rồi.
(*) Tịch Lâm là quốc gia nơi nhân vật chính đang sinh sống.
(**) Chữ Rune: là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng, được tạo ra bởi những nét gạch thẳng, có tổng cộng 24 ký tự. Đến thế kỷ X, bảng giảm xuống còn 16 ký tự.
Bốn loại chữ: chữ Rune cổ, chữ tượng hình, chữ hình nêm (***), chữ cổ Tây Quang, lần lượt được xem là chữ cổ nhất trong lịch sử loài người.
(***) Chữ hình nêm: Đây là thứ chữ cổ của người Sume ở lưu vực Lưỡng Hà cổ đại (Irắc ngày nay). Mỗi một nét chữ đều từ to đến nhỏ giống như các góc nhọn hay các đỉnh nhọn nên người ta gọi là "chữ hình góc nhọn" hay "chữ hình nêm" (cunéiforme).
Lúc học cấp hai, cậu cũng từng đọc và tìm hiểu không ít những kiến thức bên ngoài, trong đó có nhắc đến nguồn gốc hình thành của chữ viết này.
Trong bốn loại chữ cổ đại này, chữ tượng hình và Rune cổ là dễ phân biệt nhất, có các đặc điểm đặc trưng rõ ràng nhất.
Vì thế, cậu vừa liếc mắt nhìn đã có thể nhận ra ngay lập tức.
"Buồn cười thật, chỉ là mơ thôi mà mình cũng có thể bắt gặp mấy cái chữ Rune cổ này..." Lâm Thịnh không khỏi thấy buồn cười, cẩn thận lật mở từng trang sách trên tay ra xem xét.
Tuy nhiên, điều làm cậu ngạc nhiên hơn cả chính là những nội dung trong quyển sách này rất phong phú, chứa cả hình ảnh lẫn chữ viết. Nó mang đến cho cậu cảm giác vô cùng mới mẻ, lạ lẫm.
"Đúng ra thì những đồ vật trong mơ cho dù có xa lạ nhưng vẫn sẽ gợi lên cảm giác quen thuộc nào đó... Nhưng cái cảm giác lạ lẫm này..." Lâm Thịnh đột nhiên cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm.
Cậu còn định cẩn thận chép lại một đoạn trong sách để, sau khi tỉnh dậy tiếp tục nghiên cứu. Thế nhưng, cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng cả đầu.
"Phải dậy rồi..." Cậu hoàn toàn hiểu rõ điều gì đang tới gần.