Lâm Thịnh cảm thấy cạn lời. Cậu đã không muốn gây sự với gã ta rồi, vậy mà gã còn muốn so bì phần hơn với cậu.
"Em biết rõ mình đang làm gì và sau này sẽ làm cái gì. Anh Trấn Dư hãy tự lo cho thân mình trước đi."
"Em nghe bạn bè nói, lúc trước có người thấy anh dẫn theo một cô gái đến bệnh viện Nhân Dân trong thành phố. Không biết có phải là thật không vậy?"
Lâm Trấn Dư nghe xong liền sửng sốt, cả người cũng lập tức cứng ngắc.
Gã tự cho rằng làm việc này rất bí mật, ai ngờ lại bị Lâm Thịnh biết được, lại còn nói ra ngay trước mặt ba mình nữa.
"Em đừng có mà nói linh tinh!" Gã lập tức nóng nảy. Dù sao gã cũng chỉ là một thanh niên mười chín tuổi không quá sắc sảo, gã vừa nói ra câu này thì bác Hai và Lâm Chu Niên cũng biết ngay thật giả thế nào.
Lâm Thịnh thầm lắc đầu, thừa dịp cha và bác mình thay đổi sắc mặt bắt đầu ép hỏi Lâm Trấn Dư, cậu liền nói ra hết những gì mình biết được. Thậm chí trong đó còn bao gồm cả bề ngoài và cách ăn mặc trang điểm của cô gái kia.
Nói thẳng ra thì không phải là cậu nghe người khác nói, mà là chính mắt cậu thấy ở bệnh viện.
Bỏ lại anh họ Lâm Trấn Dư với một mớ chuyện rối rắm, Lâm Thịnh đứng dậy ra phòng khách, nhanh chóng đi rửa mặt.
Cậu không có nhiều thời gian để lãng phí, việc ôn thi đại học và học tập chữ Rune cổ đều tốn rất nhiều thời gian và công sức của cậu.
Rất ít thứ có thể làm Lâm Thịnh say mê như vậy.
...
Thời gian dần trôi, thoắt cái một tháng đã đi qua.
Lâm Thịnh miệt mài nghiên cứu gần như không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng có thể dịch sơ qua một số trang quan trọng trong quyển sách kia.
Để tiết kiệm thời gian, cậu chỉ lựa chọn vài trang có hình ảnh minh họa để dịch.
Những phần này cậu cũng không phải là tùy ý chọn ra, mà là dựa vào dấu hiệu ở phía dưới các hình ảnh để lựa chọn một cách cẩn thận.
Mỗi một hình ảnh đều mô tả một tư thế. Một người trong tay cầm trường kiếm, phô ra một chiêu thức.
Mà những đoạn chữ bên cạnh lại là lời giải thích cho những hình ảnh đó.
Lâm Thịnh dùng rất nhiều thời gian để phân tích, cuối cùng xác định những phần khác trong quyển sách đa số là những lời tâm sự, chỉ có những trang có hình ảnh mới có phần đoạn văn giải thích.
Đây cũng là lý do chủ yếu khiến cậu lựa chọn phiên dịch những phần này.
Xoạch.
Lâm Thịnh nhẹ nhàng lật xem quyển tập dày đặc chữ Hán.
Cậu ngồi trước bàn học của mình, cau mày chìm đắm chìm trong phần nội dung đã được phiên dịch.
"Tổng cộng phiên dịch được năm trang, đều là những trang có chứa hình ảnh. Chữ viết không có mấy, tốc độ phiên dịch cũng nhanh hơn rất nhiều…."
"Mình dùng chữ Hán trong kiếp trước để ghi lại, nên tuyệt đối sẽ không có chuyện để lộ bí mật và rất an toàn. Nhưng mà nội dung thì…"
Trong lòng Lâm Thịnh cảm thấy do dự.
Rất rõ ràng, sau khi lý giải được mấy hình vẽ này chính là phương pháp tu luyện một môn kiếm thuật.
Cậu nhìn chằm chằm vào hình ảnh sơ sài mà mình vẽ lại.
Những chiêu thức và phong cách này, cùng với nội dung của các đoạn chữ đều miêu tả ví trí hiểm trên cơ thể và cách để giết người chỉ trong một chiêu. Vừa nhìn liền biết đây không phải là những chiêu số đẹp mắt, mà là võ thuật dùng cho thực chiến.
"Sách kiếm thuật được lấy từ trong giấc mơ… cuối cùng có phải là thật hay không… Lỡ luyện theo mà người mình xảy ra chuyện gì thì sao, như vậy thì xong đời."
Trong bức hình đầu tiên, một người cầm trường kiếm trong tay, một tay đâm về phía trước, bên cạnh thân thể có rất nhiều mũi tên và chữ viết chú giải.
Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng quan trọng là những chữ viết chú giải ở bên cạnh.
"Điểm mấu chốt chính là, ở xã hội bây giờ, mặc dù vũ khí nóng không được phát triển như ở kiếp trước nhưng súng ống thì tràn lan, nên những vũ khí lạnh thế này ngoại trừ để rèn luyện cơ thể thì cũng chẳng có tác dụng gì."
Lâm Thịnh nhíu mày, xong rồi lại suy nghĩ.
"Có điều, biết đâu môn kiếm thuật ở trong giấc mơ này có điểm gì đó đặc biệt thì sao? Vả lại trong sách cũng từng nhắc đến cấp bậc rất nhiều lần."
Từ sau khi Lâm Thịnh phiên dịch ra, cuối cùng cậu cũng hiểu được một chút hệ thống cấp bậc mà kiếm sĩ Ravel nhắc tới trong quyển sách là hệ thống gì.
Thỉnh thoảng trong sách sẽ nhắc đến việc Ravel đã từng tình cờ gặp phải chiến sĩ cấp cao trên chiến trường.
Những chiến sĩ cấp cao đó có được thân thể cường tráng hơn người, sức lực và tốc độ cũng nhanh kinh khủng. Họ mặc áo giáp nặng nề và to lớn, gần như là một cỗ máy chiến tranh.
Những đoạn miêu tả về tình hình chiến trận lập tức phủ nhận những suy đoán của Lâm Thịnh trước đó.
Ban đầu cậu đoán chiến trường được nhắc đến trong sách có lẽ chỉ là ở thời đại vũ khí lạnh bình thường mà thôi. Nhưng sự xuất hiện của các chiến sĩ cấp cao không thực tế này làm cậu hiểu ra ngay.
Nếu nội dung của quyển sách kia là thật, thì các chiến sĩ cấp cao trong đó cũng có thể là thật.
"Ravel từng nói, khi chiến sĩ đạt tới cấp ba trở lên là có thể dần dần rèn luyện thân thể, cải thiện tư chất của cơ thể…"
Trong đầu Lâm Thịnh nhớ lại.
"Nếu… Nếu tất cả những điều này là thật…" Lâm Thịnh nuốt nước bọt.
Cậu xem lại những hình ảnh và chữ viết mà mình đã phiên dịch, bất luận như thế nào thì nội dung tỉ mỉ rõ ràng như vậy không phải là thứ bản thân có thể tưởng tượng ra được.
Tổng cộng có năm hình, nếu liên kết lại sẽ thành một chiêu kiếm mà Ravel am hiểu và đắc ý nhất - Một Kích Phẫn Nộ.
"Chiêu này rất đơn giản nhưng cũng rất hiệu quả." Tuy rằng Lâm Thịnh chưa từng gặp qua các loại võ thuật tương tự, nhưng chỉ cần nhìn xem hình ảnh là cậu có thể cảm thấy được, nếu chiêu này được thực hiện liền mạch thì sẽ hung mãnh như thế nào.
Nếu nối liền năm hình lại thì sẽ thành một hình động, cuối cùng cùng nhau hợp lại thành một chiêu.
Nhân vật nhỏ bé trong hình cầm trường kiếm, chém xéo từ trên xuống dưới phía đối phương. Nếu như chém trúng thì kết quả chắc chắn là lập tức mất mạng.
Lâm Thịnh nhẹ nhàng thở hắt ra, đóng lại quyển vở ghi chép trước mặt mình.
"Để tối nay xem thử mấy quyển sách khác nói về cái gì, ngoài ra, có lẽ mình nên đi khỏi trang viên và ra ngoài xem xét xung quanh ra sao."
"Chỉ là một trang viên thôi mà đã có nhiều thứ như vậy, còn ở bên ngoài thì sao? Rốt cuộc đó là nơi nào? Vì sao mình ở trang viên đó lâu như vậy cũng không thấy một người hay con gì còn sống? Ngoài cửa sổ lúc nào cũng là một màn âm u mù mịt."
Mang theo một đống thắc mắc trong lòng, Lâm Thịnh rửa mặt xong, thay quần áo và lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay cậu đến bệnh viện thăm ông nội. Không biết tại sao, khi nhìn thấy ông đầu tóc bạc phơ nằm trên giường bệnh, trong lòng Lâm Thịnh lại nảy sinh một cảm giác khó tả.
Không phải là đau lòng.
Thật ra ông nội đối xử với nhà cậu rất không tốt, hai bên cũng lạnh nhạt với nhau. Nhưng đến lúc có chuyện gì xảy ra, nhà cậu luôn là người đầu tiên đứng ra chi tiền.
Tạm thời không nói tới những chuyện này, người mà lúc đó Lâm Thịnh nhìn thấy thật ra cũng không phải là người thân của mình.
Mà chỉ là một ông lão bệnh tật già yếu, gần đất xa trời.
Chứng kiến một sinh mệnh như ánh nến phập phù yếu ớt trong mưa gió làm tim cậu không khỏi thắt chặt lại.
"Thôi, không nghĩ nhiều nữa, hôm nay đi vào trong mơ xem thử, coi có thể rời đi cái trang viên đó không." Lâm Thịnh nằm ở trong chăn, chậm rãi kép lại đôi mắt sáng ngời.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, cậu vô cùng thành thạo, quen thuộc tiến vào giấc mơ đẹp.
Ý thức mơ hồ một lát, sau đó lại nhanh chóng rõ ràng lên.
Phù…
Lâm Thịnh từ từ mở mắt ra, thở phào một hơi. Cậu nhìn chiếc bàn thấp bằng gỗ đỏ trước mặt và cả quyển sách ghi chép kiếm thuật kia nữa.
"Lại vào được rồi."
Cậu nhìn ngó xung quanh.
Nơi đây vẫn là căn phòng sách trước kia, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa đi thông tới phòng khách. Bên cạnh có hai giá sách lớn, trên giá sách màu đỏ xếp đầy các quyển sách dày cộp, nặng trịch.
Lâm Thịnh đứng lên, nhìn kĩ giá sách.
Lần trước cậu lấy sách từ cái giá bên trái, lần này cậu tính lấy từ kệ sách bên phải thử xem.
Không do dự nữa, cậu nhanh chóng rút ra một quyển sách ở kệ sách phía bên phải, lật mở trang sách...
"Ồ?" Cậu bỗng nhiên nhíu mày, động tác tay cũng dừng lại.
Bìa ngoài của quyển sách trong tay cậu đã mờ nhạt đến mức không thể thấy rõ. Cậu mở sách ra xem, nhưng tất cả những chữ trong sách cũng là từng tảng mờ mờ không rõ.
Thậm chí chỉ có những đường cong và nét chữ hỗn độn.
Trong lòng Lâm Thịnh trầm xuống, lập tức đặt quyển sách xuống rồi lại rút ra một quyển sách bìa hồng to dày khác ở kệ sách bên phải.
Cậu nhanh chóng mở sách ra, bên trong cũng nhòe nhoẹt không rõ.