Không lâu sau đó, tiếng gào thét điên cuồng của Ryan dần trở nên rối loạn hơn. Tiếng gào của hắn ta bắt đầu hỗn độn và loạn nhịp. Lý trí của hắn ta đang bị sức mạnh nào đó cắn nuốt và khống chế rất nhanh.
Vô số ánh sáng đỏ rít lên, đan vào nhau và hóa thành một màn sáng hình bán cầu. Màn sáng này nhanh chóng lan ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.
"Cậu không nên có lý trí." Ông lão thấy thế, vẻ mặt của lập tức hài lòng hơn.
Song, ngay khi màn sáng đỏ lan đến trước người Charille, nó lại ngừng lại một cách gian nan.
"Hả? Còn chống cự nữa à?" Ông lão nheo mắt lại. Ông ta giơ tay lên, chuẩn bị giúp hắn ta thêm lần nữa.
Tầm mắt mơ hồ của Ryan cố gắng mở to nhờ lý trí còn sót lại. Bản năng hỗn độn và điên cuồng thúc đẩy hắn ta cắn nuốt hết mọi thứ xung quanh, nhưng tình yêu và sự quý mến của hắn ta đối với Charille đã giúp hắn ta cố hết sức khống chế được màn sáng, không để cô bị thương chút nào.