"Anh... thật sự muốn giúp chúng tôi sao?" Một trong hai nữ sinh cấp ba hỏi với vẻ rụt rè.
Mặc dù cả hai đều là cô gái trẻ tuổi, nhưng cân nặng thì vượt quá mức cho phép, mặt mũi bóng nhờn dầu, dáng người ục ịch, cho nên không ai cảm thấy đáng yêu khi họ nói với vẻ rụt rè cả.
"Tất cả mọi người đều khó khăn, nếu như tôi có khả năng thì sẽ bảo vệ mọi người, coi như kết thiện duyên đi. Chưa biết chừng trong số mấy người ở đây, sẽ có một hay vài người trở thành một người luân hồi mạnh mẽ thì sao?" Lâm Thịnh nói với giọng ấm áp và thành thật.
Thái độ thân thiện của cậu làm cho hai nữ sinh kia cảm thấy mình được quan tâm.
Xưa nay, vì thân hình béo ú mà ở trong trường học chẳng ai nói chuyện với họ bằng giọng thân thiện và ấm áp như vậy. Đó là chưa kể Lâm Thịnh trông rất đẹp trai, làn da trắng nõn, phong cách ăn mặc cũng không giống như người bình thường, nên hiển nhiên người này không có ý đồ gì với hai cô.